Cực Phẩm Thần Y

Chương 746




Chương 746

Sắc mặt Tả Chí Kiên tái nhợt, sau đó cau mày nhìn Trần Gia Bảo, tuy rằng trong mắt lóe lên vẻ ghen tị nhưng lại khinh thường cười nói: “Người yêu mà em nhắc tới chính là anh ta? Hừm, Bảo Ngọc, đừng trách anh nói khó nghe. Trần Gia Bảo chỉ là một người bình thường, anh ta không xứng với em.”

Chỉ một câu, đã chọc giận Hương Giang và Châu Nguyệt Tâm.

Ngay cả Lục Hán Dương cũng không kìm được mà tức giận nói: “Tả Chí Kiên, đây là nhà hàng Diệu An Kinh Đông, địa bàn nhà họ Lục chúng tôi, và Trần Gia Bảo là người yêu của chị gái tôi. Nếu anh xúc phạm Trần Gia Bảo, đó sẽ là một sự xúc phạm đối với nhà họ Lục chúng tôi, và càng là một sự xúc phạm với mắt nhìn của chị gái tôi!”

Quả nhiên, sức mặt của Lục Bảo Ngọc đã trở nên âm trầm rồi.

Tả Chí Kiên vội vàng giải thích: “Bảo Ngọc, đừng hiểu lầm anh. Anh không có ý đó, anh chỉ muốn nói rằng em rất cao quý và xinh đẹp. Người như Trần Gia Bảo không xứng với em một chút nào cả.”

Đột nhiên, Trần Gia Bảo đứng dậy nói: “Tôi xứng với cô ấy hay không, có liên quan tới cậu sao?”

“Cái gì?”

Tả Chí Kiên quay lại nhìn Trần Gia Bảo, không che giấu vẻ khinh thường mà nói: “Tôi không biết anh đã cho Bảo Ngọc loại thuốc mê gì mà khiến Bảo Ngọc thích anh, nhưng tôi muốn nói với anh rằng Lục Bảo Ngọc là người phụ nữ mà Tả Chí Kiên tôi yêu thích. Tốt hơn hết anh nên xua tan mộng tưởng của mình về cô ấy và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Bao Du, nếu không dưới “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”

của tôi sẽ thêm một linh hồn chết nữa đấy.

Đó vừa là sự khinh miệt vừa là sự đe dọa, và đó cũng là một lời đe dọa sinh tử trần trụi!

Hương Giang và Châu Nguyệt Tâm lập tức đứng lên, trong mắt hiện lên sát khí!

“Đe dọa tôi sao?”

Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Tôi sợ cậu không đủ tư cách đâu.”

“Cái gì? Anh nói tôi không đủ tư cách hả?”

Tả Chí Kiên tức giận.

Lập tức khí thế của Tả Chí Kiên dâng trào, như thể có một luồng khí vô hình quét qua xung quanh. Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai không có tu vi liền xuất hiện cảm giác tức ngực, khó thở và tim đập nhanh.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tả Chí Kiên nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo, từng bước đi về phía Trần Gia Bảo. Anh ta giống như một con hổ khí thế, lớn tiếng nói: “Tôi là Tả Chí Kiên, cậu chủ của môn phái Thuần Dương Đao, mười lăm tuổi đã được vào cảnh giới “Thông U”. Trong giới võ học, tôi được mệnh danh là thiên tài võ học hiếm có trong thế kỷ, còn được kỳ vọng sẽ tiến vào cảnh giới “Truyền Kì”

trong kiếp này. Anh nói tôi không đủ tư cách sao? Năm mười bảy tuổi tôi đã xuất đạo rồi, trong trận chiến đầu tiên, tôi đã tàn sát các băng đảng nổi tiếng trong thế giới ngầm ở tỉnh Trung Thiên, kẻ thù là tám mươi ba người đều trở thành linh hồn dưới đao của Tả Chí Kiên tôi. Trận thứ hai, chín mươi tám người bị giết, trận thứ ba một tay tàn sát một trăm ba mươi chín người của một tổ chức khác. Những kẻ đứng đầu bị chém máu chảy thành sông, đao Thuần Dương trong tay đã uống vô số máu tươi, anh nói tôi không đủ tư cách sao? Sau hơn mười năm xuất đạo, tôi tu luyện tu vi tăng tiến mãnh liệt, đã đánh trăm trận ở Trung Thiên này, chưa từng thất bại, thời khác tôi phong quang vô hạn còn chưa đầy ba mươi tuổi đấy. Bây giờ tôi đã trở thành cao thủ bán tông sư, cách cảnh giới tông sư chỉ còn một bước. Anh thật sự nói tôi không đủ tư cách sao? Vậy anh có đẳng cấp gì vậy Trần Gia Bảo?”

Tả Chí Kiên từng bước tiến về phía Trần Gia Bảo, lần lượt xuất hiện những dấu chân sâu hai mét trên nền đá xanh cứng ban đầu, trông rất khí thế. Khi Tả Chí Kiên nói xong, anh ta đã đứng trước mặt Trần Gia Bảo! Khí thế khinh người bao quát xung quanh.

Mã Hồng Mai chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ cô ta nhìn thấy một cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim truyền hình võ thuật như này? Cô ta không khỏi mở to hai mắt, che miệng kêu lên: “Trời ạ, tôi… tôi lóa mắt rồi sao? Trên sàn nhà, ngay cả dấu chân cũng có thể xuất hiện, tại sao… lại có người có thể có uy lực lớn như vậy được chứ?”

Lục Hán Dương cũng rất kinh ngạc, anh ta biết rằng Trần Gia Bảo rất mạnh nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Trần Gia Bảo xuất chiêu. Đối với sức mạnh hơn người của Trần Gia Bảo, tất cả chỉ tồn tại trong tưởng tượng và truyền thuyết.