Chương 718
“Trời ạ, nhiều người vậy à…” Lần đầu tiên Lê Thanh Vân nhìn thấy cảnh tượng thế này nên hơi choáng váng hoa mắt.
Mặc dù Mã Cảnh Hồng còn chưa đi vào, nhưng nhìn dáng vẻ hung hăng của bọn họ là Lê Thanh Vân biết chắc chắn Mã Cảnh Hồng sẽ thật sự chặt đứt tứ chi Trần Gia Bảo!
Lê Thanh Vân vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo vì cô ta vốn cho là sẽ nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Trần Gia Bảo, vậy mà lại khiến cô ta thất vọng.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo rất lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng còn có vẻ vui vẻ và thú vị.
Tất cả đều ung dung nhẹ nhàng như thế.
Lê Thanh Vân ngạc nhiên nói: “Anh không sợ sao?”
“Sợ?” Trần Gia Bảo cười khẽ rồi lắc đầu nói: “Một con sư tử hung mãnh chưa bao giờ để ý bầy dê nhiều hay ít, bọn họ trong mắt tôi chỉ là một đám ô hợp mà thôi, mắc gì tôi phải sợ?”
“Mạnh miệng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Lê Thanh Vân bất đắc dĩ, mặc dù trong lòng cô ta sợ nhưng cũng biết nếu tiếp tục ở lại đây thì chắc chắn kết quả rất bi thảm, nhưng cô ta vẫn ngồi yên ở bên cạnh Trần Gia Bảo mà không muốn chạy trốn một mình.
Trần Gia Bảo tự tin nói: “Được rồi, cô cứ ngoan ngoãn ngồi đây đi, chờ thua cược với tôi đi.”
Vào giờ phút này Lê Thanh Vân thật hi vọng có thể thua Trần Gia Bảo, cho dù đi ra ngoài thuê phòng cùng Trần Gia Bảo cũng tốt hơn ở lại đây.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Mã Cảnh Hồng đã dẫn đám người ùn ùn đi vào khách sạn dọa cho sắc mặt nhân viên khách sạn Hương Tạ Lệ trắng bệch mà không dám tiến lên hỏi chuyện.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trước mặt Trần Gia Bảo rồi vây ba người Trần Gia Bảo, Lê Thanh Vân và Tạ Anh Dũng vào giữa đến mức nước chảy cũng không lọt.
Mà bên ngoài lối đi bộ khách sạn vẫn lục tục có những chiếc xe màu đen chạy tới, những người đàn ông cao to tiếp tục ùn ùn cuồn cuộn đi từ bên trong ra, chỉ nhìn sự phô trương này thôi cũng đủ dọa người.
Lê Thanh Vân lớn đến như vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi rồi vô thức nắm lấy ống tay áo Trần Gia Bảo.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, vỗ vỗ mu bàn tay Lê Thanh Vân ý bảo cô ta đừng lo lắng.
Đứng phía trước tất cả mọi người là Mã Cảnh Hồng và cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ.
“Chú hai, là bọn họ đánh chú à?” Cô gái mặc váy đỏ khinh thường nhìn nhóm Trần Gia Bảo, trên đường tới đây cô ta đã nghe nói những người này chỉ tới từ nhà họ Tạ ở Hòa Bình, hoàn toàn chỉ là một con kiến nhỏ bé ở trước mặt nhà họ Lục khổng lồ.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Lê Thanh Vân xinh đẹp hơn cô ta thì khẽ cau mày, trong mắt lóe lên vẻ ghen tỵ.
Cô ta tên là Mã Hồng Mai, người làm đám cưới với Lục Hán Dương chính là cô ta.
Ngày hôm qua cô ta và chú Hai – Mã Cảnh Hồng cùng đến tỉnh thành để bàn nghi thức đính hôn với nhà họ Lục, vốn là cô ta còn tính tối nay cùng cậu cả Lục Hán Dương ăn bữa tối dưới ánh nến. Nhưng trong lúc đang nghĩ đến bữa tối lãng mạn dưới ánh nến được một nửa đã nghe thấy tin chú Hai cô ta bị người ta đánh, chọc cô ta tức điên nên lập tức chạy tới.
Về phần Lục Hán Dương, vốn cũng muốn đi cùng nhưng tạm thời bị chị anh ta gọi đi.
Mặc dù trong lòng Mã Hồng Mai rất không vui nhưng cô ta vẫn rất sợ chị gái Lục Hán Dương, đó là sự sợ hãi xuất phát từ tận sâu trong lòng, giống như cô ta không có chút riêng tư gì ở trước mặt Lục Bảo Ngọc, điều này cũng làm cho cô ta giận mà không dám nói gì.
Cũng may chính miệng cậu cả Lục Hán Dương đã hứa với cô ta cứ đến khách sạn Hương Tạ Lệ trước, lát nữa anh ta sẽ chạy tới.
“Chỉ cần cậu cả Lục Hán Dương tới đây thì tất cả những người trước mắt này đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
Mã Hồng Mai thầm cười lạnh trong lòng.
“Không sai, chính là bọn họ!” Mã Cảnh Hồng phấn khích vì tìm được núi dựa, ông ta chỉ vào Trần Gia Bảo, hung tợn nói: “Nhất là cậu ta, trên đầu chú còn có vết thương do cậu ta gây ra.”
“Chú Hai, chú yên tâm, bất kể là ai ăn hiếp nhà họ Mã chúng ta cũng đều không có kết quả tốt, cho dù có người không coi nhà họ Mã chúng ta ra gì thì phía sau chúng ta còn có nhà họ Lục nữa mà!” Mã Hồng Mai nhìn Trần Gia Bảo rồi nói với giọng khinh thường: “Anh là thứ gì mà dám đánh chú Hai tôi, anh phải biết có vài người trên thế giới này anh không thể chọc nổi.”