Chương 717
Sắc mặt Lê Thanh Vân bỗng chốc đỏ bừng lên, vội vàng giãy giụa, muốn rời khỏi lồng ngực của Trần Gia Bảo, nhưng lại không thể làm được. Cô ta theo bản năng nhìn Tạ Anh Dũng một chút, sau khi nhìn thấy thấy Tạ Anh Dũng giống như không “chú ý”
đến tình cảnh bên này, đành bỏ cuộc, ngoan ngõan nằm trong lòng Trần Gia Bảo, nhỏ giọng nói: “Anh… Anh thả tôi ra.”
“Thả cô ra cũng được.”
Trần Gia Bảo vòng tay ôm lấy eo thon của Lê Thanh Vân, cảm nhận sự mềm mại trong lồng ngực, cười nói: “Tôi nhớ trước đây tôi có cá cược với cô, nếu như Mã Cảnh Hồng quỳ xuống xin lỗi, cô sẽ hôn tôi một cái, bây giờ cô thua rồi, có phải là nên thực hiện lời hứa rồi hay không?”
“A?”
Lê Thanh Vân trợn tròn mắt, bây giờ mới nhớ đến chuyện cô ta thua cược với Trần Gia Bảo, khuôn mặt vốn dĩ đã đỏ bừng, bây giờ còn đỏ thêm, nhỏ giọng thẹn thùng nói: “Cái này… không hay lắm đâu?”
Cũng không phải cô ta không muốn thân mật với Trần Gia Bảo, chẳng qua cô ta cảm thấy, bây giờ Tạ Anh Dũng vẫn còn đang ở bên cạnh, cho dù cô ta có to gan lớn mật đến đâu, thân mật với Trần Gia Bảo ngay trước mặt người quen cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, nếu như đang ở một nơi nào đó không có ai…
Trần Gia Bảo khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh mượt mà của Lê Thanh Vân: “Cá cược với Trần Gia Bảo tôi, chưa từng có người dám quịt, kể cả là phụ nữ đẹp cũng không được, thế nhưng bây giờ tôi có thể cho cô một cơ hội.”
“Cái gì… cơ hội gì?”
Lê Thanh Vân nghe thấy có thể không thân mật với Trần Gia Bảo, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời trong lòng cũng thoáng qua chút mất mát.
Trần Gia Bảo nói: “Chúng ta tiếp tục đánh cược, sau khi Mã Cảnh Hồng dẫn người đến, vẫn sẽ phải quỳ xuống nhận sai, nếu như tôi thua, vậy thì món nợ này coi như xí xóa, nếu như cô thua, không những phải hôn tôi một cái, còn phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Lê Thanh Vân trừng lớn mắt, nhìn Trần Gia Bảo như một con sói xám chuyên ăn thịt thỏ trắng.
“Đồng ý với anh một điều kiện? Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ càng quá trớn hơn việc hôn anh một cái, không lẽ…
không lẽ là muốn mình đi thuê nhà nghỉ cùng với anh?”
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lê Thanh Vân càng thêm đỏ bừng, trong lòng vừa do dự vừa suy nghĩ, lập tức cắn răng, dù sao cô ta cũng cảm thấy tuyệt đối không thể nào có chuyện Mã Cảnh Hồng tiếp tục quỳ xuống xin lỗi Trần Gia Bảo, ngay lập tức nói: “Được, tôi đồng ý với anh.”
“Trừ phi là kỳ tích xảy ra chứ nếu không tôi tuyệt đối sẽ không thua anh.” Lê Thanh Vân tràn đầy lòng tin.
Cho dù bây giờ Mã Cảnh Hồng dẫn nhà họ Lục hay là các ông lớn của thế giới ngầm đến thì cũng tuyệt đối không thể nào bị một mình Trần Gia Bảo hù được.
“Vậy cô cứ ngoan ngoãn nhìn xem tôi sẽ sáng lập ra kỳ tích như thế nào.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng rồi buông lỏng eo thon nhỏ của Lê Thanh Vân ra.
Lê Thanh Vân như phản xạ có điều kiện vội vàng thoát khỏi lồng ngực Trần Gia Bảo, vừa sửa sang lại bộ váy công sở màu đen của mình vừa cúi đầu lén nhìn vào mắt Trần Gia Bảo, sắc mặt cô ta đỏ đến mức có thể chảy ra nước.
Hơn mười phút sau, đột nhiên Trần Gia Bảo để cà phê xuống rồi nói với ánh mắt vui đùa: “Bọn họ tới.”
Tạ Anh Dũng chấn động, Lê Thanh Vân cũng âm thầm thất kinh.
“Hả? Ở đâu?”
Cô ta vội vàng nhìn quanh sảnh chính khách sạn nhưng chỉ thấy trừ bàn bọn họ ra thì bên trong sảnh hoàn toàn không có nhiều người.
Trần Gia Bảo bĩu môi nói: “Nhìn ra ngoài cửa sổ.”
Tạ Anh Dũng và Lê Thanh Vân nghe vậy mới nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời chỉ thấy đột nhiên có hơn ba mươi chiếc xe màu đen có vẻ rất phô trương dừng ở lối đi bộ dưới ánh đèn neon chiếu rọi ngoài cửa sổ.
Sau vài phút, cửa xe đồng loạt được mở ra, một trăm người đàn ông cao to mặc áo đen với vẻ hung thần ác sát bước ra, mà người đi phía trước chính Mã Cảnh Hồng quấn băng bó thạch cao. Ở bên cạnh Mã Cảnh Hồng còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy màu đỏ và tất chân màu da.
Dĩ nhiên tuy cô ta đẹp thì có đẹp, nhưng nếu như nói riêng về vẻ ngoài thì vẫn còn thua Lê Thanh Vân một chút.