Chương 710
Nội tâm Tạ Anh Dũng dần dần lắng xuống, đều là những người không dễ đụng chạm.
Trong lòng Lê Thanh Vân càng thêm chấn động, ngay cả một người mới đi làm chưa bao lâu như cô ta cũng đã nghe đến danh tiếng của những người này, đặc biệt là ông cụ Bốc Kiến Cương cuối cùng, nghe nói là chủ tịch của một doanh nghiệp nhà nước khai thác mỏ ở thành phố Nam Định, với tài sản doanh nghiệp cao đến vài ngàn tỷ, càng là một tay lão làng cho dù là trong chính đạo hay xã hội đen, tuyệt đối là anh hùng lừng danh khắp một phương của tỉnh Hòa Bình.
“Nhiều người ủng hộ Mã Cảnh Hồng như vậy, cho dù có là gia chủ nhà họ Tạ Tạ Anh Dũng đi chăng nữa, cũng chắc chắn sẽ không lấy lòng được ai, chuyện lần này xem ra khó khăn rồi đây.”
Lê Thanh Vân thầm lo lắng, không khỏi liếc sang Trần Gia Bảo, chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên đang bình tĩnh ngồi thưởng thức cà phê của Trần Gia Bảo thì tức giận, rón rén ngồi vào chỗ bên cạnh Trần Gia Bảo, lo lắng thì thầm với anh: “Lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng uống cà phê vậy?”
“Sao vậy, bộ không được uống cà phê à?”
Trần Gia Bảo đặt ly cà phê xuống, trên miệng vẫn mang theo một nụ cười đùa giỡn.
Lê Thanh Vân lo lắng nói: “Trời ơi, anh làm sao vậy, không thấy phía đối diện người đông khí thế mạnh à, hơn nữa hậu đài của họ còn là nhà họ Lục, chuyện này nếu không xử lý tốt, chúng ta sẽ bị tổn thất nhiều lắm đấy. Bây giờ anh tranh thủ gọi người của nhà họ Tần và nhà họ Kiều đến nói chuyện, nói không chừng nhà họ Lục còn nể tình mà tha cho chúng ta một lần.”
“Bọn họ tha cho chúng ta một lần?”
Trần Gia Bảo liếc một cái về phía đám người Mã Cảnh Hồng, trong mắt loé lên nét khinh thường, cười khẩy một cái rồi lắc đầu: “Một đám lưu manh ô uế mà thôi, tôi đường đường là võ sư, giơ tay nhấc chân là cũng đủ đè bẹp bọn chúng, sao lại để họ tha cho chúng ta một lần?”
“Võ sư? Anh tưởng mình đang quay phim điện ảnh à, cho dù anh có là cao thủ Thái Cực quyền đi chăng nữa cũng vô ích, lúc nào rồi mà anh còn đùa với tôi, người ta lo muốn chết.”
Lê Thanh Vân trợn ngược mắt. Cô ta chưa từng tiếp xúc với võ đạo, nên không biết hàm nghĩa bên trong hai chữ “Võ sư”, cứ nghĩ Trần Gia Bảo đang nói đùa, nên càng thêm lo lắng trong lòng.
Trần Gia Bảo thấy cô ta lo sợ nên đỏ mặt, mang theo một vẻ đẹp khác mọi lúc, khó tránh rung động trong lòng, cúi người ghé vào tai Lê Thanh Vân nói nhỏ: “Không bằng thế này, bây giờ chúng ta cược một ván đi, nếu như một lát tôi có thể khiến tên Mã Cảnh Hồng quỳ xuống xin lỗi thì cô hôn tôi một cái, thấy thế nào? “
Lê Thanh Vân lần đầu tiên bị người khác giới gạ gẫm, nhất là trong tình thế căng thẳng, nguy hiểm như bây giờ càng làm cô ta có cảm giác đang hẹn hò lén lút, trong chốc lát mặt cô còn đỏ hơn, đỏ lan đến cổ, cô vô thức trợn ngược mắt với Trần Gia Bảo, đôi mắt ngập nước, khẽ cắn môi, nói: “Anh… Anh đừng bốc phét, tôi không tin anh có thể tự mình giải quyết hết bọn họ, nếu như anh thua thì sau này phải nghe theo một điều kiện của Thanh Vân.”
“Được!”
Trần Gia Bảo tự đắc cười một tiếng.
Lê Thanh Vân bị Trần Gia Bảo chọc ghẹo lần này xong thì cũng thả lỏng tâm trạng vốn đang căng như dây đàn của cô, sau đó nói: “Tôi còn chưa nói ra điều kiện gì mà anh đã đồng ý, anh không sợ tôi đưa ra điều kiện gì quá đáng sao?”
“Đừng lo, bởi vì tôi chưa thua cược với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào.”
Trần Gia Bảo tự tin nói.
“Bốc phét.”
Lê Thanh Vân hiển nhiên không tin.
Hai người phía bên này thì thầm to nhỏ như đang tán tỉnh nhau.
Mã Cảnh Hồng ở phía còn lại càng lúc càng kiêu căng, ông ta cười lớn: “Tạ Anh Dũng, tao thừa nhận Hòa Bình là địa bàn của mày, nhưng đáng tiếc, đây là tỉnh thành, cho dù mày có là gia chủ nhà họ Tạ, thì ở đây mày cũng phải khom lưng cúi gối quỳ xuống xin lỗi tao, còn phải gọi tao haitiếng ‘ông nội’, nói không chừng tâm trạng tao tốt hơn còn tha cho mày một lần, còn không thì chắc có lẽ mày khó mà toàn thây quay về Hòa Bình.”
Đe doạ, một sự đe doạ đầy ngạo mạn!