Cực Phẩm Thần Y

Chương 70




Chương 70

 

Nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo, đôi mắt Tạ Cẩm Tú đầy vẻ phức tạp.

 

Trần Gia Bảo đi về trước một khoảng, đi lên một cây cầu đá, ở đây khá vắng vẻ, không có ai đi đường.

 

Đột nhiên ở cây cầu nhỏ đối diện có một người đàn ông mặc áo đen xuất hiện, đôi mắt cay nghiệt, cả người tản ra khí lạnh thấu xương, nhìn một cái cũng biết người tới không tốt lành gì.

 

“Hình như tôi không quen biết ông, tại sao ông phải theo dõi tôi.” Trần Gia Bảo đút hai tay vào túi, phong thái ung dung tự nhiên.

 

Trước khi lên xe của Tạ Cẩm Tú, anh đã phát hiện mình bị theo dõi, hơn nữa người nọ phát ra sát ý rất mạnh, thế nên Trần Gia Bảo mới cố ý xuống xe tìm một nơi vắng vẻ, chính là vì muốn dẫn rắn ra khỏi hang.

 

Xem ra người theo dõi mình chính là người đàn ông mặc áo đen này.

 

Người đàn ông áo đen lạnh lùng nói: “Cậu chỉ là một con sâu cái kiến thấp kém mà thôi, đương nhiên không thể nào biết tôi là ai, tôi đến từ nhà họ Triệu ở tỉnh thành, đối với cậu mà nói thì đây là một nơi sinh sống vô cùng rộng lớn.”

 

“Nhà họ Triệu ở tỉnh thành?”

 

Đây đã là lần thứ hai Trần Gia Bảo nghe tới nhà họ Triệu ở tỉnh thành.

 

Người đàn ông áo đen tiếp tục nói: “Là cậu cả nhà họ Triệu cử tôi đến âm thầm điều tra Tạ Cẩm Tú, bởi vì Tạ Cẩm Tú đã bị cậu cả nhà họ Triệu nhìn trúng, mà cậu cả nhà họ Triệu rất sạch sẽ, không thích người khác đụng vào người phụ nữ của cậu ấy, nếu cậu đã ôm Tạ Cẩm Tú vậy thì cậu chắc chắn phải chết!”

 

Người đàn ông móc ra một chuôi dao găm, thân dao rất hẹp nhưng rất sắc bén, phát ra sát khí nồng nặc.

 

Bầu không khí đông cứng lại, chỉ cầm chạm một cái sẽ bùng nổ.

 

Cùng lúc đó, ở phía sau một gốc cây cách đó không xa, một người phụ nữ đã có chồng có vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

 

“Lại là ông ta, chuyện này phiền phức rồi.”

 

Cô tên là TôThu Uyên, được Tô Ánh Mai cử tới bảo vệ Trần Gia Bảo, bản thân đã đến “Hợp Khí trung kỳ” nên cũng có thể xem là cao thủ hiếm có.

 

Nhưng vào lúc này, tim cô như rơi xuống vực thẳm, bởi vì cô nhận ra, người đàn ông áo đen kia là Triệu Bá Thiên cao thủ của của nhà họ Triệu, nghe đâu đã đạt tới cảnh giới “Thông U sơ kỳ”, từng dựa vào đoản kiếm trong tay mà một mình chiến thắng mười bộ đội đặc chủng của tiểu đội mà không bị thương nên được gọi là “Triệu Vô Thương”.

 

Bây giờ Triệu Bá Thiên ra tay thì gần như việc Trần Gia Bảo phải chết là không thể nghi ngờ!

 

“Triệu Bá Thiên còn cao hơn mình một bậc, cứ coi như mình tới kéo dài thời gian của ông ta, có thể tạo ra một cơ hội cho Trần Gia Bảo trốn thoát thì chắc cũng chỉ có thể uổng công vô ích, lần này nên làm thế nào đây?” Trong lòng Tô Thu Uyên đầy cuống quít, thậm chí đôi mắt còn mang vẻ tuyệt vọng.

 

Trên cây cầu nhỏ, mưa vẫn rơi không ngừng, thậm chí ngày càng theo chiều hướng lớn hơn.

 

Trần Gia Bảo nhíu mày nói: “Ông chắc chắn có thể giết được tôi sao?”

 

“Bởi vì tôi muốn giết cậu, thế nên cậu chết là điều không thể nghi ngờ, nhớ lấy, tôi tên là Triệu Bá Thiên, cũng được gọi là Triệu Vô Thương.” Triệu Bá Thiên chậm rãi nói, trên người càng phát ra mùi sát ý nồng nặc.

 

Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng, ông muốn chết, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là giúp ông đạt được mục đích.”

 

Trong mắt Triệu Bá Thiên lóe lên một tia khinh thường, bởi vì ông ta không hề cảm nhận được chút hơi thở nào của người luyện võ trên người Trần Gia Bảo.

 

Đối phó với người bình thường như vậy, một kiếm là có thể giết người trong chớp mắt.

 

Ông ta cầm kiếm, dậm chân nhảy lên, tốc độ bay rất nhanh, nước dưới chân bắn lên tung tóe.