Chương 694
Ngoài mặt thì có vẻ như ông ta đang khuyên Trần Gia Bảo nhưng trên thực tế là ông ta đang ám chỉ cho tất cả mọi người ở đó biết rằng có thể trực tiếp biểu quyết để bãi miễn Kiều Phượng Hoa.
Quả nhiên là như vậy, mắt Vương Hoa sáng rực lên, ông ta lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: “Chủ tịch Kiều nói có lý, nếu như mọi người đã nghi ngờ khả năng làm việc của Kiều Phượng Hoa thì hãy để cho mọi người được tâm phục khẩu phục, tôi thấy chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay chúng ta tổ chức biểu quyết đi, quyết định có nên bãi miễn chức chủ tịch của Kiều Phượng Hoa hay không. Tôi biểu quyết trước, tôi đồng ý bãi miễn!”
Vương Hoa nói xong thì giơ tay cao lên, đồng thời trao đổi bằng ánh mắt với Kiều Toàn Tuấn.
Kiều Phượng Hoa thật sự sắp tức đến muốn nổ tung, ai mà không biết phần lớn những người ngồi ở đây đều là tâm phúc của Kiều Toàn Tuấn? Nếu để mặc cho bọn họ giơ tay biểu quyết thì không cần phải nói, nhất định là bọn họ đang chực chờ để được đá cô ta ra khỏi đó ngay!
Quả nhiên là như vậy, sau khi Vương Hoa giơ tay biểu quyết thì khoảng hai mươi người còn lại cũng nhìn nhau rồi ồ ạt giơ tay lên.
“Tôi đồng ý bãi miễn Kiều Phượng Hoa.”
“Tôi cũng đồng ý, Kiều Phượng Hoa còn quá trẻ, với kinh nghiệm của cô ta thì không đủ để lãnh đạo tập đoàn Kiều Thị.”
Mười tám người tại đó nhanh chóng đồng loạt đồng ý bãi miễn chức vụ chủ tịch của Kiều Phượng Hoa.
Kiều Toàn Tuấn thầm đắc ý trong lòng, nhưng ông ta vẫn làm ra vẻ, thở dài một hơi và nói: “Nếu như mọi người đều đã đồng ý, vậy thì để tránh người ngoài nói nhà họ Kiều chúng ta chỉ bảo bọc người nhà, tôi cũng không thể đi ngược lại với ý kiến của mọi người.”
Kiều Toàn Tuấn nói xong thì giơ tay lên, “nuối tiếc”
nói: “Tôi cũng đồng ý bãi miễn chức vụ chủ tịch của Kiều Phượng Hoa.”
Kiều Phượng Hoa tức đến run người nhưng trong lòng cô ta cũng vô cùng bất lực.
Cô ta hít một hơi, cố nén cơn giận trong lòng xuống rồi nói: “Xem ra mọi người chỉ mong đá tôi ra ngoài thôi, tiếc là mọi người phải thất vọng rồi. Theo như tôi được biết, cổ phiếu có quyền biểu quyết trong tay của chú Hai chỉ có hai mươi chín phần trăm, dù cho cộng thêm phần của bọn họ thì cũng chỉ có bốn mươi phần trăm. Còn tôi, ngoài mười sáu phần trăm cổ phiếu có quyền biểu quyết trong tay mình ra, ông nội còn ủy thác cho tôi giữ hai mươi lăm phần trăm nữa.”
“Vì vậy tôi có bốn mươi mốt phần trăm, dù mọi người có hợp lại thì cũng ít hơn tôi, cho nên tôi tuyên bố biểu quyết vô hiệu!”
Vốn dĩ Kiều Phượng Hoa tưởng rằng mình đã nắm được phần thắng trong tay nhưng khi cô ta nhìn thấy Kiều Toàn Tuấn không những không căng thẳng mà thậm chí ánh mắt ông ta còn tràn đầy ý chế giễu thì trong lòng cô ta dường như cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Kiều Toàn Tuấn cười đắc ý rồi nói: “Không, không, không, cô sai rồi, trước đó tôi đã mua lại hết phần lớn cổ phiếu trên thị trường rồi, cũng tức là bây giờ cổ phiếu biểu quyết trong tay tôi đã là bốn mươi phần trăm, cộng thêm mười một phần trăm của bọn họ thì tổng cộng là năm mươi mốt phần trăm, đã vượt qua một nửa rồi. Vì vậy, bây giờ cô đã bị hội đồng quản trị bãi miễn. Đương nhiên, nếu như cô vẫn muốn tiếp tục ở lại tập đoàn Kiều Thị làm việc thì có thể cọ xát thêm một thời gian ở cấp nhân viên trước, thân là chủ tịch, tôi rất hoan nghênh cô gia nhập, haha.”
Kiều Toàn Tuấn đắc ý cười lớn lên, thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ ông ta đã là người chiến thắng thật sự nên cũng không cần phải giả vờ thêm nữa.
“Bỉ ổi!”
Kiều Phượng Hoa thấy hai mắt tối sầm, suýt chút ngất xỉu, trong lòng tràn đầy sự tuyệt vọng.
Trần Gia Bảo lập tức đứng dậy, ôm Kiều Phượng Hoa vào lòng và nhỏ tiếng an ủi cô ta: “Ngoan, đừng lo lắng, xem tôi làm sao phản công, giành lại tập đoàn Kiều Thị của cô này.”
Kiều Phượng Hoa yếu đuối nấp trong vòng tay Trần Gia Bảo, cô ta nghe anh nói xong thì bất giác ngẩng đầu, nhìn lên ánh mắt kiên định của anh, trong lòng lóe lên một chút hi vọng, nhưng nghĩ đến tình hình trước mắt thì lại chua chát nói: “Bỏ đi Gia Bảo, chúng ta đã thua rồi, anh đưa tôi đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.”
“Ngoan, tin tôi, có tôi ở đây thì sẽ có thể chuyển bại thành thắng.”