Chương 687
Nói cách khác, dưới sự hỗ trợ của Trần Gia Bảo, Kiều Phượng Hoa chắc chắn sẽ là chủ tịch của tập đoàn họ Kiều.
Quả thật là kiêu ngạo khí phách làm sao!
Trong sảnh lớn biệt thự của nhà họ Kiều, những lời nói của Trần Gia Bảo tràn đầy sự tự tin và khí phách tuyệt đối.
Nhưng Kiều Thanh Nguyên lại lắc lắc đầu, lời nói mang giọng điệu sâu xa: “Người trẻ tuổi có khí phách là chuyện tốt, nhưng cũng không thể kiêu ngạo một cách mù quáng. Tôi biết y thuật của cậu cao siêu, có thể coi là bác sĩ thiên tài thời nay, tôi cũng biết cậu là bậc thầy có thực lực vô cùng xuất sắc, nhưng trong lĩnh vực kinh doanh, tôi tự nhận bản thân có tiếng nói hơn so với cậu.
Nếu nói cuộc sống là tàn nhẫn, chính trị là bẩn thỉu thì kinh doanh chính là điều đáng khinh bỉ. Một giây trước còn cùng mình nâng cốc bạn bè thân thiết nói chuyện vui vẻ, giây tiếp theo đã có thể lấy súng chĩa về phía mình. Cậu luôn luôn không thể biết được, trên thương trường, đối thủ cạnh tranh sẽ dùng phương pháp gì để đối phó với cậu, nếu không cẩn thận, còn có thể vĩnh viễn không quay lại được.
Cho nên, chỉ có học được các quy tắc bất thành văn trong giới kinh doanh, làm việc theo quy tắc, mới có thể có chỗ đứng vững chắc trong giới kinh doanh này, trở thành một kẻ săn mồi kinh doanh nổi tiếng thế giới. Mà những điều này chắc chắn không thể đạt được nếu chỉ dựa vào y thuật hay vũ lực.”
Kiều Ngọc Nghi gật đầu, biết rõ những lời bố mình nói là sự thật. Bao năm qua vật lộn trong giới này, ông ta đã quen với vô số âm mưu thủ đoạn, cũng gặp phải không ít những mưu mô quỷ kế, nếu không phải nhà họ Kiều là cây đại thụ lớn, chỉ sợ ông ta đã bị kẻ khác ăn tươi nuốt sống đến xương cốt cũng chẳng còn.
Trần Gia Bảo cười khẽ lắc đầu.
“Thế nào, cậu cảm thấy những lời tôi nói là sai sao?”
Kiều Thanh Nguyên có chút kinh ngạc.
Ông ta đã tung hoành trong giới kinh doanh ở tỉnh thành hơn mười năm, một tay gây dựng nên nhà họ Kiều lớn mạnh như vậy, khiến cho nhà họ Kiều trở thành một trong những nhà giàu có bậc nhất tỉnh thành này. Có thể ông có bề dạy kinh nghiệm trong việc cạnh tranh ở giới kinh doanh này, cho nên khi nhìn thấy Trần Gia Bảo tỏ vẻ không đồng ý với những gì mình nói, trong lòng ông ta có chút không hài lòng.
“Đối với hầu hết mọi người, những gì mà ông Kiều vừa mới nói, hiển nhiên là những bài học kinh nghiệm, chẳng qua…”
Trần Gia Bảo giơ tay ra, từ từ nắm chặt, vẻ mặt tràn đầy khí thế, tiếp tục nói: “Chẳng qua ông Kiều cũng từng nói, quy tắc của giới kinh doanh, chỉ những người không đủ bản lĩnh mới phải tuân theo nó.
Từ trước đến nay, kẻ mạnh đặt ra quy tắc, còn kẻ yếu chỉ có thể tuân theo các quy tắc để bảo vệ chính mình. Cho dù là pháp luật, đạo đức, hay là công lý, đều cần có một kẻ mạnh có thực lực đứng ra chống đỡ, mới có thể thực hiện được những điều đó trong thế giới này.
Vì vậy, ngay cả khi các quy tắc trong giới kinh doanh là hèn hạ vô liêm sỉ, lừa gạt lẫn nhau thì có làm sao? Đối mặt với sức mạnh thật sự, thương trường chẳng qua cũng chỉ là nơi mà kẻ mạnh có thể tùy ý giẫm đạp lên, và thứ mà Trần Gia Bảo tôi không thiếu chính là sức mạnh. Ngay cả khi đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào giới này, cũng có đủ sự tự tin có thể làm mưa làm gió, khiến nó thay đổi nhanh chóng!”
Những lời này nói ra giọng điệu mạnh mẽ, khí thế kinh người.
Kiều Ngọc Nghi không khỏi kinh ngạc, không ngờ tới Trần Gia Bảo lại có phong thái hiên ngang như vậy, chỉ dựa vào khí thế như thế này, ông ta so với Trần Gia Bảo còn kém hơn nhiều.
Ngay cả Kiều Thanh Nguyên một con người rắn rỏi hô mưa gọi gió hơn mười năm trên thương trường, cũng không khỏi ngây người trong giây lát, phảng phất giống như thấy được bộ dáng tràn đầy tự tin của mình trước đây.
Một lúc sau, Kiều Thanh Nguyên định thần lại, lắc đầu, trong vẻ mặt có chút giễu cợt nói: “Gia Bảo, tôi thừa nhận trong những người mà tôi đã từng gặp, cậu là chàng thanh niên tuyệt vời và khiến tôi kinh ngạc nhất, cũng thừa nhận những lời cậu vừa nói khiến người ta dao động. Chỉ là, dù sao cậu cũng còn trẻ, lại là một con rồng ẩn mình, cũng chưa thực sự trưởng thành. Đợi cậu thực sự tiếp xúc với những mặt tối của giới kinh doanh, tôi cho rằng rồi cậu sẽ phải rút lại những lời vừa nói.”
Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Nếu ông đã không tin lời tôi nói, có ngại đánh cược với tôi không?”
“Được, quả nhiên rất có khí phách, tôi thích những người trẻ tuổi tự tin như thế, nếu như vậy, ông già này sẽ cùng cậu đánh cược một phen.”