Cực Phẩm Thần Y

Chương 682




Chương 682

Hai mắt Phương Mặc Hàn sáng lên, hơi thở trở nên gấp gáp nói: “Bây giờ anh thả tôi ra, tôi hứa với anh rằng thù hằn giữa anh và nhà họ Phương sẽ bị xóa sổ, nhà họ Phương chúng tôi sẽ không tới tranh giành “Thiên Hành Cửu Châm”nữa.

Nhưng nếu anh cố chấp trở thành kẻ thù của cả Quỷ Y Môn chúng tôi, không chỉ Trần Gia Bảo anh mãi mãi không quay trở lại được, mà còn cả những người phụ nữ bên anh, dù là Tần Ly Nguyệt của nhà họ Tần, Kiều Phượng Hoa nhà họ Kiều, hay thậm chí là Tạ Cẩm Tú từ thành phố Hòa Bình, và cả Tô Ánh Mai…Tất cả họ sẽ phải đối mặt với những mối đe dọa liên quan đến tính mạng. Trần Gia Bảo, anh là một người thông minh, tôi tin rằng anh phải biết lựa chọn thế nào.”

Những lời này Phương Mặc Hàn tự cho rằng vô cùng hợp tình hợp lý, chỉ cần Trần Gia Bảo không phải kẻ ngu ngốc, nhất định sẽ có lựa chọn hợp lý nhất khi phải đối mặt với cả Quỷ Y Môn có thực lực và lai lịch không gì sánh bằng.

Đó chính là lý do tại sao Trần Gia Bảo phải để cho anh ta rời đi, rời khỏi ngôi biệt thự u ám này!

Thậm chí, Phương Mặc Hàn còn ảo tưởng rằng Trần Gia Bảo sẽ sợ hãi vô cùng, không những không dám trở thành kẻ thù của nhà họ Phương mà thậm chí, để xoa dịu cơn giận của Quỷ Y Môn, anh còn có thể chủ động dâng lên “Thiên Hành Cửu Châm”.

Đến lúc đó anh ta đã trở thành một đại anh hùng của nhà họ Phương, không chỉ có thể thành công đứng vào hàng đệ tử trực tiếp mà còn có thể trở thành người đầu tiên trong giới y học nước nhà biết được “Thiên Hành Cửu Châm”, nổi tiếng khắp đất nước!

Nghĩ đến đây, một nụ cười đắc thắng nở ra trên khóe miệng Phương Mặc Hàn.

Trần Gia Bảo liền đứng lên, khóe miệng nở nụ cười vô hại, nhẹ giọng nói: “Hình như những gì anh nói có vẻ đúng đắn.”

“Đó là đương nhiên!”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Phương Mặc Hàn nghĩ rằng Trần Gia Bảo đã bị dao động bởi chính mình, vội nói: “Quỷ Y Môn mạnh đến mức nào chứ? Cho dù là bậc thầy tối cao, ở trước mặt Quỷ Y Môn cũng chỉ nhỏ như con kiến thôi. Vì thế, trở thành kẻ thù của Quỷ Y Môn chắc chắn không phải là kẻ thông minh gì, dù không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ cho những người phụ nữ bên cạnh chứ, Trần Gia Bảo?

Hơn nữa, có cái gọi là “chim tốt biết chọn cây trú ngụ”. Trần Gia Bảo, chi bằng anh cũng gia nhập vào Quỷ Y Môn của chúng tôi.

Chỉ cần anh có thể dâng ra “Thiên Hành Cửu Châm”, tôi có thể tiến cử anh với chủ nhân của nhà họ Phương, dựa trên kỹ năng và y thuật của anh, nhất định có thể được chủ nhân trọng dụng. Tới lúc đó, vinh hoa phú quý sẽ ở trong tầm tay.”

Sau khi nói xong, Phương Mặc Hàn trở nên vô cùng hưng phấn. Anh ts hoàn toàn quên mất rằng mạng sống của mình vẫn còn nằm trong tay của Trần Gia Bảo.

“Những gì anh nói đúng là rất động lòng người, nhưng rất tiếc, tôi từ chối.”

Đột nhiên, gương mặt Trần Gia Bảo mang đầy chế nhạo mà đi chậm về phía Phương Mặc Hàn.

“Tại sao?”

Phương Mặc Hàn sửng sốt, hoàn toàn không hiểu vì sao Trần Gia Bảo lại chọn đối chọi với Quỷ Y Môn.

Sát khí trên người Trần Gia Bảo lần nữa lại dâng lên, anh vừa đi về phía trước vừa nói: “Trần Gia Bảo tôi là kẻ luôn làm việc theo cảm tính. Có ơn tất trả có thù tất báo. Quỷ Y Môn đã bắt cóc người phụ nữ của tôi, còn muốn cướp “Thiên Hành Cửu Châm”

của tôi, bày ra thiên la địa võng để giết tôi. Giữa tôi và Quỷ Y Môn các người đã sớm không đội trời chung.

Bây giờ thật nực cười khi anh lại muốn dùng sức mạnh của Quỷ Y Môn để ép tôi phải cúi đầu? Trần Gia Bảo tôi đầu đội trời chân đạp đất, đứng ngay thẳng giữa trời đất, chẳng lẽ lại là một kẻ tham sống sợ chết? Cho dù sức mạnh của Quỷ Y Môn của các người mạnh hơn gấp mười hay gấp trăm lần, Trần Gia Bảo này cũng sẽ một đao tiêu diệt!”

Sát khí của Trần Gia Bảo không ngừng tăng lên, khi lời nói cuối cùng của anh hạ xuống sát khí cũng tăng đến điểm cao nhất, như thể đã tràn ngập cả thế giới.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, sát khí vô tận được thanh toán chỉ trong một đường kiếm.

Tay Trần Gia Bảo siết chặt kiếm, lưỡi kiếm sáng chói phá gió mà lao tới ngay lập tức xuyên thấu trái tim Phương Mặc Hàn.

Phương Mặc Hàn đột ngột mở to mắt, hầu kết của anh ta rung lên bần bật như thể muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp nói thì máu tươi đã bắn ra từ vết thương trên ngực anh ta, chảy ra sàn nhà trước mặt.