Cực Phẩm Thần Y

Chương 677




Chương 677

Đoàn Thiên Hạo cao hứng đến mức chủ động rót rượu đỏ cho Phương Mặc Hàn và Trác Vân Tranh, hào hứng nói: “Đúng, đúng, dưới sự lãnh đạo của cậu Phương, chúng ta nhất định có thể giết chết Trần Gia Bảo, có thể lấy thứ mà mỗi người muốn, cậu Trác, chúng ta cùng nhau kính cậu Phương một ly!”

Phương Mặc Hàn cười đắc ý, cả ba người cùng nâng ly, uống một hơi cạn sạch, cứ như thể Trần Gia Bảo đã trở thành đồ vật mà bọn họ có thể nắm trong lòng bàn tay!

Đột nhiên, có một giọng nói khinh thường vang lên bên ngoài biệt thự.

“Hừ, để đối phó một mình Trần Gia Bảo tôi, các người đã vất vả huy động đám người, bày ra thiên la địa võng, tôi thật sự rất vinh hạnh. Đáng tiếc, các người phải thất vọng rồi.”

Phương Mặc Hàn, Trác Vân Tranh và Đoàn Thiên Hạo đều kinh ngạc, quay đầu nhanh chóng nhìn về phía cửa, tất cả đều đồng thanh kêu lên: “Trần Gia Bảo!”

Ở cửa, chính là Trần Gia Bảo và Hương Giang!

Trần Gia Bảo khoanh tay mà đứng, tuy rằng ngoài miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại tràn đầy sát khí!

Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết!

Mà phụ nữ bên cạnh Trần Gia Bảo chính là vảy ngược của anh!

Thế nhưng Phương Mặc Hàn đã lên kế hoạch bắt cóc Kiều Phượng Hoa, còn muốn Trác Vân Tranh xâm phạm Kiều Phượng Hoa và làm video, có thể nói chỉ riêng việc này đã hoàn toàn chạm đến sát ý trong lòng Trần Gia Bảo!

“Ba người các người, đều đáng chết!”

Trần Gia Bảo như là một vị thẩm phán quyến rũ, với sát khí vô hình phát ra từ trên người, tràn ngập không gian của trời đất!

“Trần Gia Bảo, anh… sao anh lại tới đây?”

Đầu tiên trong lòng Trác Vân Tranh chấn động, sau đó, nghĩ rằng đây là cứ điểm bí mật của Quỷ Y Môn ở thành phố, ở đây có cao thủ và không ít tay súng canh giữ, anh ta liền yên lòng, cười lạnh, nói: “Đường lên thiên đường anh không đi, đường tới địa ngục anh cũng không đến, anh cũng biết đây là cứ điểm của Quỷ Y Môn, nếu anh đã chủ động đến đây thì đừng nghĩ sẽ sống được thêm một giây nào nữa…”

Đột nhiên, Trác Vân Tranh còn chưa nói xong, chỉ nghe “xoẹt”

một tiếng, một phát kiếm sắc bén xẹt qua không trung, trực tiếp xuyên thấu qua trán của anh ta, hiện ra một cái lỗ máu.

“Ồn ào thật đấy.”

Trần Gia Bảo thu kiếm lại: “Khi xuống âm phủ, nhớ nói với Diêm Vương là cậu chết vì nói nhiều!”

Trác Vân Tranh lộ ra vẻ khó tin, hầu kết của anh ta giật giật liên hồi, đột nhiên “phốc”

một tiếng, một dòng máu từ trên trán bắn ra, thân thể anh ta rơi thẳng xuống sàn, hai mắt trợn tròn, giống như đến lúc chết vẫn không thể tin được mình sẽ chết.

Giết chết một mạng người bằng một nhát kiếm.

Phương Mặc Hàn và Đoàn Thiên Hạo sửng sốt.

Trần Gia Bảo khoanh tay đứng nhìn, thần sắc trông rát bễ nghễ.

Sát khí bao trùm bốn phía.

Trong đại sảnh bên trong biệt thự, Trần Gia Bảo ra tay trước áp đảo, kiếm khí tung hoành chí ngàn dặm, Trác Vân Tranh bị giết ngay lập tức, tất cả người trong trận đều khiếp sợ.

Hương Giang đứng sau lưng Trần Gia Bảo với ánh mắt nóng rực, trong lòng cũng dâng lên một niềm xúc động.

Cô thích ông chủ và càng thích loại phương pháp giết người dùng thủ đoạn này của ông chủ.

Vẻ mặt của Phương Mặc Hàn và Đoàn Thiên Hạo biến sắc sau đó cùng nhau lui lại hai bước, trong lòng nảy sinh một nỗi sợ hãi mãnh liệt, vì sợ rằng nói một lời nói không vừa ý thì sẽ chết bởi kiếm của Trần Gia Bảo.