Chương 667
Vũ Như Vy đang đợi xem kịch vui của Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, Mục Lương Huy ôm chặt lấy cái đầu đầy máu của mình, hét lên một cách cuồng loạn: “Mày… mày dám đánh tao á?
Mày xong đời rồi, tao phải giết mày…”
Anh ta hét to một tiếng, nhe nanh múa vuốt lao về phía Trần Gia Bảo. Bộ dạng này rất hợp với cái đầu đang chảy đầy máu của anh ta, khí thế vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên, sao anh ta có thể là đối thủ của một tông sư võ đạo như Trần Gia Bảo?
“Ngu ngốc!”
Khuôn mặt Trần Gia Bảo thoáng hiện lên một vẻ khinh thường, anh bỗng đứng thẳng dậy đạp thẳng một cước lên bụng của Mục Lương Huy, khiến anh ta bay ra đằng sau.
Sau một tiếng kêu thảm thiết, lưng Mục Lương Huy đập vào tường rồi trượt xuống đất, cú đạp này khiến anh ta đau tận xương tủy, rên rỉ một hồi không sao đứng dậy được.
Kể ra Trần Gia Bảo vẫn còn nương tay với anh ta, nếu không, chỉ một cú đạp này thôi e là Mục Lương Huy sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
“Các người… các người còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh cho tôi, đánh chết tên Trần Gia Bảo đó cho tôi. Mẹ nó, hôm nay ông đây phải làm nhục được Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã trước mặt thằng nhãi đó!”
Mục Lương Huy gào lên, khuôn mặt đầy vẻ điên cuồng.
Lúc này những người khác trong phòng bao mới phản ứng lại. Ngoài hai cô gái và Hồ Vân Long ra, Tề Chính Vũ cùng Đỗ Vinh Hạo và những người khác đều ào ào hét lên rồi lao về phía Trần Gia Bảo.
Hồ Vân Long lại lắc đầu cười: “Trần Gia Bảo đúng là ngu xuẩn, hai quyền địch bốn tay, cho dù Mục Lương Huy không dùng đến địa vị xã hội và quyền lực sau lưng mình mà chỉ dựa vào những người trong phòng bao này cũng có thể đánh cho Trần Gia Bảo thảm đến mức mẹ anh ta cũng không nhận ra, thế mà anh ta lại… Hả? Gì thế này?”
Anh ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của Trần Gia Bảo, dáng vẻ như “quân địch vây quanh ta vạn trượng, ta vẫn sừng sững không động đậy”, hoàn toàn không coi đám người Tề Chính Vũ kia ra gì.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Cho đến khi đám đàn ông trong phòng bao đã bao vây xung quanh mình, Trần Gia Bảo vẫn thản nhiên mỉm cười, tiện tay cầm một chai rượu vang ném lên không trung.
“Choang”
một tiếng, Tề Chính Vũ đã bị chai rượu đập trúng đầu, anh ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã thẳng xuống đất, trên đầu máu vẫn chảy không ngừng.
Giây tiếp theo, Trần Gia Bảo hơi động chân, hạ gục hết đám người được coi là phú nhị đại có gia cảnh xuất chúng một cách thuần thục, dứt khoát.
Tất cả mọi người đều bị sốc!
Trong phòng bao, ngoại trừ Hồ Vân Long – người đang ngồi không không làm gì thì cả phòng bao này chỉ có một mình Trần Gia Bảo vẫn đang đứng vững.
Tất cả các cô gái tụm lại với nhau, ai nấy đều run lên. Sắc mặt Vũ Như Vy càng thêm tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Chúa ơi… Trần Gia Bảo quá… quá dũng mãnh.”
Hồ Vân Long há to miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Mục Lương Huy cũng bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí anh ta còn không thèm quan tâm đến vết thương đang chảy máu trên trán mình.
Chỉ có Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã nhìn nhau cười, lúc ở thành phố Hòa Bình, Trần Gia Bảo đã từng một mình đánh bại Tưởng Đức Lâm và những đại ca khác ở thế giới ngầm. Anh còn từng mở đường máu thoát thân chỉ bằng một kiếm, cứu Tô Ánh Mai ra khỏi thiên la địa võng, thần thái vô cùng phóng khoáng, tiêu sái, có một không hai.
Hiện giờ đám phú nhị đại tầm thường như Mục Lương Huy chẳng là gì so với anh.