Chương 666
Cạy góc tường ngay trước mặt mọi người!
Ánh mắt Trần Gia Bảo thoáng qua vẻ sắc bén.
Không ít nữ sinh có mặt tại đó đều bắt đầu hâm mộ Lâm Thanh Hà may mắn, còn chưa tốt nghiệp đã có thể vào làm lãnh đạo cấp trung ở trong công ty Thượng Thị, sao chuyện tốt như vậy lại không tới lượt các cô chứ?
Mục Lương Huy rất tự tin cho rằng chắc chắn Lâm Thanh Hà sẽ đồng ý với mình khi đối mặt với điều kiện có sức hấp dẫn như vậy.
Vậy mà Lâm Thanh Hà lại nói với vẻ mặt khinh thường: “Kêu tôi bỏ anh Bảo? Anh cũng xứng sao?”
Lâm Thanh Hà vừa nói xong thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều xôn xao, không nghĩ tới chẳng những cô ấy từ chối điều kiện hấp dẫn như vậy mà còn giễu cợt Mục Lương Huy ở ngay trước mặt mọi người, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nữ sinh to gan và có cá tính như vậy.
Vũ Như Vy âm thầm lắc đầu: “Lâm Thanh Hà đúng là người chẳng biết gì cả, đứng trước tiền bạc và địa vị thì tình yêu còn yếu ớt hơn cả một trang giấy, cho nên từ chối cậu cả Mục Lương Huy vì Trần Gia Bảo thật là một việc làm rất ngu ngốc.”
Mục Lương Huy giận dữ nhưng cũng không tiện phát tác cơn giận với Lâm Thanh Hà nên chuyển hết tất cả lửa giận lên người Trần Gia Bảo, anh ta tức giận nói: “Trần Gia Bảo, anh nghĩ sao, anh quỳ xuống nói xin lỗi hay là đối địch với tôi?”
“Đối địch với anh? Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Trần Gia Bảo khẽ cười lắc đầu rồi đứng lên đi về phía Mục Lương Huy.
“Vậy là anh nói xin lỗi sao?”
Mục Lương Huy đắc ý cười nói.
Mọi người xung quanh cũng cho là Trần Gia Bảo sợ rồi.
Trần Gia Bảo nhếch khóe môi lên nở nụ cười vô hại, đột nhiên thuận tay cầm chai rượu vang đỏ trên bàn nện một phát lên ót Mục Lương Huy dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.
Nhất thời “bộp!”
một tiếng, chai rượu vỡ nát, rượu đỏ theo máu tươi chảy từ trên đầu Mục Lương Huy xuống.
Mục Lương Huy kêu thảm một tiếng, người kéo theo cả ghế ngã ra sau.
Trần Gia Bảo cười rất khinh thường, đứng thẳng nhìn xuống anh ta đang nằm dưới đất, nói: “Ngu ngốc, cái gì gọi là ‘đối địch với anh’, anh cũng xứng sao?”
Mọi người khiếp sợ không thôi, đứng chết trân tại chỗ.
Trong căn phòng bao rộng lớn là một khoảng im lặng, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Anh ta… ngay cả cậu chủ lớn Mục Lương Huy anh ta cũng dám đánh sao? Chẳng lẽ… chẳng lẽ Trần Gia Bảo không biết cha của Mục Lương Huy là Mục Chí Cường sao? Ông ta là một kẻ tàn nhẫn có tiếng trong giới kinh doanh của tỉnh lị, một tay gây dựng lên tập đoàn cổ phần Thượng Thị, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với Chu Kỳ Vân – hội trưởng Câu lạc bộ thượng mậu Hòa Tỉnh. Thậm chí, ông ta còn là người có thể hô mưa gọi gió trong giới thương nghiệp.
Nghe nói từ trước đến nay Mục Chí Cường luôn là người thích bao che khuyết điểm, mà Mục Lương Huy còn là đứa con trai độc nhất mà ông ta yêu quý. Lần này Trần Gia Bảo dám đánh anh ta, có thể nói, anh đã hoàn toàn đắc tội với Mục Chí Cường.
Lần này không chỉ có Trần Gia Bảo, e là ngay cả hai cô gái Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã cũng sẽ bị liên lụy.
Ôi chao, tôi vốn nghĩ anh ta có thể ôm được hai nữ thần Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã, tưởng rằng anh ta có gì đó hơn người. Hóa ra Trần Gia Bảo cũng chỉ là một tên lỗ mãng chỉ biết đánh đấm phô trương thanh thế. Ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn.”
Hồ Vân Long lắc đầu, anh ta nhìn về phía hai cô gái kia theo bản năng, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Vũ Như Vy cũng bị sốc, cô ta không ngờ Trần Gia Bảo lại kiêu ngạo đến vậy, một lời không hợp đã dám ra tay đánh người.
Ngay sau đó, mắt cô ta đảo sang, hiện lên một tia giễu cợt và đắc ý.
“Trần Gia Bảo đúng là một kẻ liều lĩnh, anh ta đã đắc tội với Mục Lương Huy. Chỉ e, sau này anh ta sẽ không còn chỗ dung thân ở tỉnh lị rộng lớn này nữa. Thật sự không hiểu tại sao Lâm Thanh Hà lại có thể nhìn trúng một tên ngu xuẩn không có đầu óc này.”