Cực Phẩm Thần Y

Chương 50




Chương 50

 

Trong mắt Lãnh Minh Phong hiện lên vẻ tuyệt vọng, Trần Gia Bảo quá mạnh, anh ta vốn không có sức để đánh trả.

 

“Được, giờ đến lượt ông.” Trần Gia Bảo nhìn về phía Tưởng Đức Lâm, khinh bỉ cười nói: “Tôi hỏi lại ông, ông sai ở chỗ nào?”

 

Tưởng Đức Lâm đã sâu sắc cảm nhận được sự cường đại và vô địch của Trần Gia Bảo, nội tâm cũng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng mà ông ta được xưng là “Hòa Bình Đệ Nhất Hổ”, tuyệt đối là có chân tài thực học.

 

Ánh mắt xoay chuyện, bỗng nhiên Tưởng Đức Lâm nói: “Cậu tha cho tôi một mạng, tôi nói cho cậu biết một bí mật, mà bí mật này cậu tuyệt đối có hứng thú.”

 

Ánh mắt Trần Gia Bảo hiện lên sự hiếu kỳ, dù sao có thực lực mạnh mẽ ở trước mặt cũng không sợ Tưởng Đức Lâm chơi đểu, suy nghĩ một chút liền nói ra: “Thanh Hà, các em về trước đi.”

 

“Thế nhưng… Thế nhưng…”  Lâm Thanh Hà vẫn còn đang xoắn xuýt, Chu Linh Hoa quyết định rất nhanh lôi kéo cô rời khỏi, về phần ba người Hà Trung Sơn, đã sớm giống như ngồi trên bàn chông, lúc này như nghe được ân xá cuống cuồng không kịp chạy.

 

“Được rồi, có bí mật gì bây giờ ông có thể nói.” Trần Gia Bảo trực tiếp ngồi ở trên chỗ ngồi.

 

Tưởng Đức Lâm khó xử mà nói: “Cậu nhìn xem, có thể để cho tôi đứng lên trước được không?”

 

Trần Gia Bảo khẽ vuốt cằm, Tưởng Đức Lâm nhẹ nhàng thở ra đứng lên, chuyện làm đầu tiên chính là chạy đến trước người Lãnh Minh Phong, nói ra: “Người anh em, kiên nhẫn một chút.” Dứt lời, ông ta rút thanh đao ngắn cắm ở trên vai Lãnh Minh Phong ra, trong nháy mắt máu tươi chảy ra.

 

Sắc mặt Lãnh Minh Phong trắng bệch, nhưng quả thực là chịu đựng một tiếng như bị chôn sống.

 

Trần Gia Bảo khen ngợi nói: “Không ngờ ông vẫn rất tốt với anh em.”

 

Tưởng Đức Lâm đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, chúng tôi sống trong nghề, đều phải chú trong một chữ nghĩa, chỉ cần là anh em của Tưởng Đức Lâm tôi thì chính là cả đời làm anh em, cậu nói đúng không?”

 

Đột nhiên Tưởng Đức Lâm nhớ tới chuyện phải xử lý, cười xấu hổ, phất tay bảo hai đàn em đi lên đưa Lãnh Minh Phong xuống dưới chữa thương, đồng thời bảo tất cả mọi người lui ra.

 

Toàn bộ bên trong phòng chỉ còn lại có hai người Trần Gia Bảo và Tưởng Đức Lâm.

 

Trần Gia Bảo ngồi, Tưởng Đức Lâm đứng.

 

Tưởng Đức Lâm gượng cười hai tiếng, nói ra: “Xin hỏi, cậu tên là gì?”

 

“Trần Gia Bảo.”

 

Tưởng Đức Lâm cau mày, chưa từng nghe qua ở Thành Phố Hòa Bình có dòng họ Trần tu võ, chẳng lẽ là dòng họ ẩn thế? Hay là Rồng một đầu?

 

Tưởng Đức Lâm hít sâu một hơi, nói: “Thật xin lỗi, cậu Trần là cao thủ cấp Thông U sao?”

 

“Đúng rồi, cấp võ Thông U là gì vậy, tôi đã nghe mọi người nói rất nhiều lần.” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.

 

“Cậu không biết cấp võ đó sao?” Tưởng Đức Lâm há miệng cực lớn, có vẻ không tin nổi, giải thích: “Đây là cấp bậc phân chia của người luyện võ, chia thành Trúc Cơ, Rèn Thể, Hợp Khí, Thông U, Tông Sư, Truyền Kỳ, Tiên Thiên. Lãnh Minh Phong chính là cao thủ của Hợp Khí, đương nhiên, khi đấu với cậu lại chưa nổi một chiêu, cho nên tôi mới đoán cậu là cao thủ Thông U. Nghe nói ở cấp Tiên Thiên, còn có cảnh giới cao thâm, nhưng đó không phải thứ người thường có thể chạm tới được.”

 

Trần Gia Bảo bừng tỉnh, khó trách mình chưa từng nghe qua các cấp bậc luyện võ, bởi vì anh là người đi tu, hơn nữa từ nhỏ sống ở trên núi, chưa từng tiếp xúc qua với những người luyện võ khác, đương nhiên chuyện này là bí mật của riêng anh, không muốn nói với Tưởng Đức Lâm.

 

Trần Gia Bảo khẽ gật đầu, nói: “Ông nói tiếp đi.”

 

Tưởng Đức Lâm nói: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, tháng sau công tử bột nhà họ Triệu sẽ tới đây, thứ nhất là muốn liên hôn cùng nhà họ Tạ, thứ hai là muốn nhân cơ hội hợp tác với thế giới ngầm của Thành Phố Hòa Bình.”

 

“Liên hôn cùng nhà họ Tạ?” Trần Gia Bảo nghiền ngẫm, nghĩ tới Tạ Cẩm Tú vô cùng xinh đẹp, cười nói: “Chuyện này với bí mật ông nói có liên quan gì?”