Cực Phẩm Thần Y

Chương 417




Chương 417

Nói xong, anh phất tay áo đầy kiêu ngạo và phóng khoáng bước vào quán bar. Trần Gia Bảo vào thành phố đêm đầu tiên, một người đấu trăm người, đã định trước là long trời lở đất. Giờ phút này bên trong quán bar. Kiều Phượng Hoa ngồi ở lầu 2, cầm ly rượu trên tay, khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nói: “Rõ ràng biết bên kia đông người Trần Gia Bảo vẫn đi theo ra ngoài. Cậu ta thật sự không xảy ra chuyện gì chứ? Hừ hừ, nếu có chuyện gì chỉ có thể nói cậu ta là người tầm thường, chết thì chết. nhưng nếu nhỡ để em Ly Nguyệt biết không chừng còn oán hận tôi, bỏ đi, vẫn là đỉ ra ngoài xem chút.”

Nghĩ đến đây, Kiều Phượng Hoa đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem tình hình thì đột nhiên nhìn thấy Trần Gia Bảo đã không bị gì quay về, không khỏi sững sờ tại chỗ. Trần Gia Bảo đến trước mặt cô ngồi xuống, tự mình rót cho mình một ly rượu, cười nói: “Sao thế, không nhận ra tôi ư?

Kiều Phượng Hoa lúc này mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Cậu… sao cậu về rồi, người của Lục Hán Dương đâu?” Trần Gia Bảo uống một ngụm rượu, tùy ý nói : “Bị tôi đánh gục rồi”.

“Cái … cái gì?”

Kiều Phượng Hoa lúc ấy trợn to hai mắt, nói với vẻ không tin: “Cậu có một mình mà đánh gục hơn 150 người, hơn nữa chỉ trong năm phút ngắn ngủi?”

Chính xác mà nói, đánh gục họ chỉ tốn một phút, vừa nãy nhân cơ hội tôi đi nhà vệ sinh.” Trần Gia Bảo nhìn vẻ mặt khó tin của Kiều Phượng Hoa, nhíu mày nói: “Tôi không phải nói dối cô, nếu bây giờ cô đi ra ngoài quán bar vẫn còn có thể nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng của hơn 100 người đang nằm ở dưới đất.”

Kiều Phượng Hoa bị sốc hoàn toàn, đôi mắt đẹp của cô nhìn lên nhìn xuống Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo cười, thản nhiên nhìn Kiều Phượng Hoa. Một lúc lâu sao, Kiều Phương Dung đột nhiên thở dài, nói:”Bây giờ tôi tin rồi.”

“Tin cái gì?”

“Tin chị em nhà họ Tần thật sự có thể yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu thật sự là người đàn ông có thể đem đến cho người khác nhiều điều bất ngờ, cũng rất thu hút người khác.” Kiều Phượng Hoa chân thành khen ngợi. Cảm ơn vì lời khen, nhận mà không hổ thẹn”Trần Gia Bảo nâng ly lên một hơi uống cạn.

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Tần. Trong một căn phòng làm việc cổ kính, Tần Thanh Hải ngồi trên ghế, nghe chị em nhà họ Tần kể về việc gặp Trần Gia Bảo ở trong động Bắc giao và cách mà họ được Trần Gia Bảo cứu. Tính cách của ông ấy luôn là người nghĩ trước sau mới làm, mặc dù rất là tức giận , nhưng vẫn muốn biết thêm về Trần Gia Bảo. Sau khi nghe xong, Tần Thanh Hải gõ nhẹ tay lên mép bàn, đây là thói quen khi ông suy nghĩ, chậm rãi cân nhắc nói: “Các con nói, Trần Gia Bảo đánh bại quân Xà Minh còn rất hào phóng tặng các con quả Thiên tâm.”

”Đúng là như vậy.”

Tần Ly Nguyệt lập tức đáp lời, trong lòng cảm thấy lo lắng. Cô rất hi vọng cha cô sau khi biết được sự tài giỏi của Trần Gia Bảo, có thể đồng ý cho cô và anh ta bên nhau. Nói như vậy, vậy Trần Gia Bảo vốn là một người không có đối thủ giai đoạn đầu, thậm chí còn là bán bộ Tông sư, còn thêm anh ta có quả Thiên Tâm, vậy nên bây giờ anh ta đã đột phá đến cảnh giới Chưởng Môn rồi. Ba nói vậy có đúng không?”

Tần Thanh Hải tiếp tục hỏi”

“Không nhìn thấy được biểu cảm gì.”

Nếu đoán đúng, hiện tại Gia Bảo là một bậc thầy mạnh mà không còn nghi ngờ gì nữa. Tần Ly Nguyệt gật đầu giống như gà mổ thóc, cho dù tầm nhìn của cha có cao đến đâu, đối với một người thầy trẻ giỏi như vậy, cha cũng không có gì để nói. Nhưng mà ngay lúc Tần Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Tần Thanh Hải tối sầm lại, bàn tay thô ráp của ông đập lên bàn, tức giận nói: “Hai con cho rằng ba sẽ tin lời nói nhảm nhí của các con sao? Trần Gia Bảo nhiều nhất mới 20 tuổi, người thầy mạnh như vậy không phải là không có, cho dù có cũng tuyệt đối là thiên tài khó gặp mấy trăm năm, cho dù đến Yên Kinh của Ngọa hổ tàng long cũng là thu hút sự chú ý của hàng vạn người. Nhưng mà bây giờ các con nói cho bố biết, Trần Gia Bảo là thiên tài bậc nhất, hơn nữa lại còn cứu hai cô con gái bảo bối của bố, lại còn có tình ý với con, trùng hợp như vậy, sự việc tốt đẹp như vậy lại để Tần Thanh Hải bố gặp được, các con nghĩ ba là đứa trẻ lên ba, rất dễ bị lừa ư?”

Nói đến cuối cùng, giọng điệu của Tần Thanh Hải trở lên nghiêm khắc, vẻ mặt của hai chị em Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân đã thay đổi. Tần Ly Nguyệt lại vội la lên :”Ba, những gì con nói đều là sự thật, từng câu từng chữ đều là thật”

“Không cần nói thêm nữa.” Tần Thanh Hải trực tiếp ngắt lời cô, trầm giọng nói: “Đều nói con gái hướng ngoại, bây giờ thì ba mới hiểu được. Ba không biết các con nói là thật hay giả, vì vậy bố sẽ điều tra thực lực của Trần Gia Bảo. Ngoài ra, buổi trưa ngày mai Trần Gia Bảo sẽ đến biệt thự nhà họ mình, các con không được phép đi gặp anh ta.” Tần Thi Vân không cam lòng, muốn nói gì đó, đột nhiên Tần Ly Nguyệt giữ tay lại, chậm rãi lắc đầu ra hiệu. Tần Thi Vân bất lực một hồi, âm thầm thở dài. Đột nhiên cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người thuộc hạ vội vàng bước vào. Tần Hải Thanh cau mày nói: “Ai cho ngươi vào?”

Người thuộc hạ vội nói: “Ông chủ, có một chuyện quan trọng, tôi cảm thấy nên nói cho ông chủ và hai cô chủ biết. Vừa lúc này Lục Hán Dương phái hơn 150 người đến quán bar Hoan Vũ vây đánh Trần Gia Bảo, trong đó còn có ba người cao thủ thông thạo thời kì đầu.”

“Gia Bảo thế nào rồi?”