Cực Phẩm Thần Y

Chương 416




Chương 416

Trần Gia Ngọc quá mức bình tĩnh, không chỉ người gầy gò mặt sẹo mà ngay cả Kiều Phượng Hoa cũng có chút kinh ngạc.

“Được rồi, lời này mày đã nói. đến lúc đó đừng hối hận. Đừng trách tao không nhắc nhở mày.”Người đàn ông mặt sẹo cười nhạo trong lòng, ôm chặt vết thương trên đầu, xấu hổ rời đi.

Trần Gia Bảo mặt không chút thay đổi, bất động thanh sắc.

“Nếu như mình nhớ không lầm, Trần Gia Bảo ngày đầu tiên tiến vào tỉnh lỵ, cho dù thật sự vượt sông hóa rồng, cũng nên ở im lặng chờ đợi thời điểm. Phải biết rằng sâu sẽ bị gió rừng hủy diệt. Một người đàn ông không biết nhẫn nhịn sẽ không làm nên điều gì.”

Kiều Phượng Hoa khẽ cau mày, đánh giá của cô ta đối với Trần Gia Bảo ngày càng thấp.

Chừng mười phút sau, đột nhiên, người đàn ông gầy guộc lại hớn hở bước tới, trên trán có quấn một chiếc băng, trông rất buồn cười.

Anh ta đi tới chỗ Trần Gia Bảo, đứng trịch thượng, vẻ mặt sinh động nói: “Hừ, anh em tao đang đợi ở ngoài cửa, sao? Muốn ra ngoài chơi không?”

Trần Gia Bảo hơi nhướng mày, hứng thú nói: “Có bao nhiêu người tới rồi?”

“Một trăm năm mươi ba.” Mặt sẹo chế giễu đắc thắng, và tiếp tục nói: “Tao không ngại nói với mày rằng đây là những người ưu tú của Lục Hán Dương, và ba người đứng đầu trong số họ là”thông thạo thời kì đầu”, Võ sư, hừm, Trần Gia Bảo, mày phải chết!”

Kiều Phượng Hoa sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn có bao nhiêu người, trong đó có ba võ sư, dường như Lục Hán Dương đã hạ quyết tâm sẽ cho Trần Gia Bảo một bài học.

Ngay cả Trần Gia Bảo cũng có chút kinh ngạc, tuy rằng những cao thủ của “thông thạo thời kì đầu” không là gì trong mắt Trần Gia Bảo, nhưng bọn họ ở thành phố Hòa Bình lại rất mạnh, tuy nhiên ở tỉnh lỵ, bọn họ chỉ có thể coi là một nhóm cao thủ nhỏ. Thủ lĩnh của các băng đảng xã hội đen.

“Chẳng trách trong mắt tỉnh lỵ, thành phố Hòa Bình chỉ là một nơi nhỏ bé, có lý do cả.”

Trần Gia Bảo có chút hiểu ra.

Người đàn ông mặt sẹo gầy gò cho rằng Trần Gia Bảo sợ hãi, liền chế nhạo tự đắc: “Hừ, sợ hãi rồi sao, nếu như mày sợ hãi, cứ việc ngoan ngoan với Lục Hán Dương, có lẽ anh ta có thể tha cho mày, một con chó.”

Dưới ánh trăng đêm, trên đường phố bên ngoài quán bar Hoan Vũ, chỗ nào cũng thấy người, ít nhất cũng phải hàng trăm người, hơn nữa tất cả đều hung ác quái dị. Những người xung quanh qua đường nhìn thấy cảnh tượng này đều bước thật nhanh vì sợ bị gặp tai họa. Lúc Trần Gia Bảo đi theo Tế Văn Nam ra khỏi quán bar, những gì anh nhìn thấy trước mắt chính là cảnh tượng này. Thậm chí Trần Gia Bảo còn rất tinh ý phát hiện, có ba người trung niên đứng trước đám người này, ánh mắt lạnh thấu xương, thái dương cao gồ lên, rõ ràng là một võ sĩ có một sự tu luyện nhất định.

Dễ nhận thấy ba người này, chính là cao thủ “thông thạo giai đoạn đầu”những người mà Tế Văn Nam có thể nương nhờ. Tế Văn Nam đi đến trước mặt ba người đàn ông này, chỉ vào Trần Gia Bảo nói: “Chính là hắn.” Vừa mới nói dứt lời thì đột nhiên hơn một trăm người cùng lúc nhìn Trần Gia Bảo, sau đó thì ào ào kéo tới giống như thủy triều vây xung quanh hắn, từng người cười nhạt, tiếng tăm đáng sợ.

“Hừm Trần Gia Bảo, tao cho mày cơ hội cuối cùng , hoặc là quỳ lạy giống như một con chó xin lỗi cậu chủ Lữ đây, hoặc là bị chặt tay chặt chân ngay tại đây, mày tự chọn đi.”

Tề Văn Nam vênh váo tự đắc nói. Trần Gia Bảo ở giữa đám người, tuy rằng đối phương có hàng nghìn người nhưng anh ta vẫn đứng sừng sững không động đậy, chắp hai tay sau lưng, lắc đầu khinh thường nói:”chẳng qua chỉ là hơn trăm người thôi mà, dù sao thì kiến có nhiều hơn nữa cũng không uy hiếp được voi.” Tế Văn Nam sửng sốt và rất tức giận, anh ta ở thành phố lăn lộn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp người kiêu ngạo như vậy, cười nhạt nói: “Cỏ dại, chết đến nơi rồi vẫn còn kiêu ngạo như vậy, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học, dù mày là rồng hay là hổ, đến cái thành phố này thì đều phải làm rùa rụt cổ cho tao đây.”

Trần Gia Bảo hừ một tiếng, ánh mắt trong chốc lát trở nên lạnh, đột nhiên anh chuyển động thật nhanh đến bên cạnh Tề Văn Nam đấm anh ta một cái gãy xương quai hàm bay ra ngoài. Lần hành động đột nhiên này làm cho tất cả đều sững sờ tại chỗ, bao gồm cả ba cao thủ Thông thạo thời kì đầu trong đó.

Trần Gia Bảo xoay cổ tay, thản nhiên nói: “Tất cả các người cùng lên đi, đúng lúc tao cũng đang muốn vận động vận động gân cốt, cũng coi như là tặng Lục Hán Dương món quà gặp mặt.”

Ngữ khí bình thản, ngạo nghễ, có khí khí phách của hàng vạn người. Tất cả mọi người xung quanh đều sợ hãi và giận dữ, độc ác tàn bạo lao về phía Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo ngạo nghễ, giơ nắm đấm ra, đúng lúc chạm vào nắm đấm của cao thủ Thông Thạo thời kì đầu. Lúc đó chỉ nghe âm thanh”răng rắc”giòn tan của cổ tay đã bị gãy của đối phương. Trần Gia Bảo không lê chân một chút nào,khẽ xoay chân, dáng người không ngừng bay lượn giữa đám đông, giống như mây trôi nước chảy, một nắm đấm, một cú đá, uy lực không ai cản được, mọi người đều hét lên thảm thiết và từng người bị ném bay về phía sau ở bất cứ nơi nào anh đi qua.

Sau một lát, bao gồm ba cao thủ Thông Thạo thời kì đầu ở trong, hơn 150 người đều ngang dọc ngã xuống đất với tiếng kêu thảm thiết, mà quá trình này chỉ diễn ra trong vòng một phút. Trần Gia Bảo đứng ngạo mạn giữa đám đông, thản nhiên nói: ”Về nói với Lục Hán Dương, Trần Gia Bảo tôi có ơn trả ơn, có thù báo thù, hôm nay hắn tìm người đối phó tôi, thù này tôi sẽ ghi nhớ, sau này nhất định sẽ trả.”