Cực Phẩm Thần Y

Chương 4




Chương 4

“Cái gì?” Liễu Ngọc Anh kinh ngạc hô lên, sau đó vội vàng chạy qua.

Bên trong vòng dây phong tỏa, một gã đàn ông thô kệch mặt sẹo đang cầm dao bắt giữ một cô gái, trên miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, không thèm coi cảnh sát xung quanh ra gì.

Sau khi Liễu Ngọc Anh dẫn người tới, tên đàn ông mặt sẹo mới thay đổi sắc mặt, trong mắt xuất hiện ngọn lửa hận thù, cười lạnh lùng nói: “Đội trưởng Liễu à, đã lâu không gặp, hôm nay cô cũng nên trả cho tôi mối thù giết em trai rồi.”

Sắc mặt của Liễu Ngọc Anh lập tức trở nên nghiêm trọng, cô ấy biết tình huống bây giờ rất khó giải quyết, vì thế cất cao giọng quát lên: “Bây giờ anh trốn không được đâu, nếu biết điều thì hãy thả con tin ra đầu hàng để nhận được sự khoan hồng từ pháp luật.”

“Ha ha, thật buồn cười, năm năm trước ông đây đã giết bảy mạng người của gia đình kẻ thù, sau đó giết người giết đến quen tay luôn, giẫm đạp hơn phân nửa cái nước Việt Nam này, xoay tụi cảnh sát các cô như chong chóng, chỉ dựa vào mấy câu của cô mà bắt ông đây đầu hàng à?”

Tên đàn ông mặt sẹo nói xong thì đắc ý bật cười chế nhạo: “Đừng nói nhảm nữa, một năm trước cô giết chết em trai của tôi, huyết hải thâm thù không đội trời chung, cô muốn cứu con nhỏ này hả? Được thôi, bây giờ cô tới đây đổi chỗ cho nó. Thế nào, dám không?”

Cảnh sát xung quanh đều thay đổi sắc mặt.

“Đội trưởng, không thể.”

“Cái loại tội phạm giết người này đều là những kẻ mất hết tính người, đội trưởng, cô tuyệt đối đừng nhảy vào hố lửa.”

Liễu Ngọc Anh cũng đang dằn xé lòng mình, sau cùng cô ấy cắn chặt răng, đang chuẩn bị đồng ý thì…

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Này này này, anh là cái thá gì mà dám kêu vợ nhỏ của tôi làm con tin cho anh, cẩn thận tôi xử anh đấy!”

Mấy người Liễu Ngọc Anh nhìn về phía sau, chỉ thấy Trần Gia Bảo đang đứng trên vỉa hè của một cửa hàng tạp hoá, dáng vẻ rất cà lơ phất phơ nhìn người bị tình nghi.

“ Không phải bảo anh ở trong xe đợi sao, anh ra đây gây thêm phiền phức làm gì?” Liễu Ngọc Anh thiếu chút nữa tức hộc máu.

Trần Gia Bảo đi đến trước mặt Liễu Ngọc Anh, nói nhỏ bên tai cô:“Anh giúp em bắt anh ta lại, em làm bà xã nhỏ của anh có được hay không?”

“Anh đừng có gây thêm phiền phức cho tôi, lỡ như chọc giận nghi phạm, anh ta giết người thì làm sao bây giờ?” Liễu Ngọc Anh gấp gáp nói.

Đồng thời cô cũng thầm cảm thấy hối hận trong lòng, khi không lại dẫn theo Trần Gia Bảo tới đây làm gì cơ chứ?

Trần Gia Bảo mỉm cười nhìn cô, nhưng anh cũng không nói chuyện, chỉ tiến lên trước đi về phía bên kia, thấy thế Liễu Ngọc Anh lập tức sợ hãi hô lên một tiếng.

“Mau cút ra ngay, lỡ như làm cho nghi phạm giết người thì làm sao bây giờ?” Có cảnh sát chạy ra quát lên.

Trần Gia Bảo khinh bỉ nói: “Nực cười, loại cặn bã này cũng có thể giết người trước mặt tôi sao?”

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Mặt sẹo không thèm để ý đến lời nói của Trần Gia Bảo, cười lạnh nói: “Liễu Ngọc Anh, cô mau qua đây, bằng không ông đây thật sự sẽ giết cô ta!” Dao găm trong tay anh ta lại hướng lên dí sát vào cổ con tin, cô bé bị dọa đến mức lập tức khóc oà lên.

Lúc này Trần Gia Bảo mới chú ý tới bộ dáng của con tin. Một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, buộc tóc đuôi ngựa, tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp.

Hiện tại cô có dáng vẻ yếu đuối như hoa lê dưới trời mưa, cực kỳ căng thẳng và sợ hãi, càng làm cho người ta thêm thương yêu.

“Chết tiệt, vậy mà lại xinh đẹp như vậy? Thật là súc sinh!” Trần Gia Bảo mắng to.