Cực Phẩm Thần Y

Chương 391




Chương 391

Một người đàn ông trong đó nơi, trong tay cầm ra một cái bọc vải màu đen bắt đầu đi thu tiền, rất nhanh, dần dần hướng về phía Trần Phi Vũ, Đoàn Thi Dương bên này đi tới.

“Khánh Châu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Nhìn vào người đàn ông to lớn kia đang đi đến ngày càng gần, Đoàn Thi Dương bị doạ đến sợ hãi xanh mặt, lo lắng hoảng sợ, chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ người đàn ông bên cạnh mình.

Đương nhiên, đối với Trần Phi Vũ học lực không ra sao, bản thân cũng không coi ra gì, thì cô cảm thấy vẫn là Liễu Diệp Chu đáng tin cậy hơn.

Có điều chuyện mà cô không biết, chính là đến Liễu Diệp Chu cũng bị doạ không nhẹ, chỉ là vì ở trước mặt người con gái mà mình ngưỡng mộ trong lòng, Liễu Diệp Chu phải có khí phách mạnh mẽ của một người đàn ông, gắng gượng cười, nói: “Không …… không sao, tôi với nhà họ Tần rất thân thiết, nói không chừng bọn họ nể mặt nhà họ Tần, sẽ không làm khó chúng ta.”

Đoàn Thi Dương thở phào nhẹ nhõm, cũng đúng, ở đây cũng gần đến tỉnh thành rồi, có thể nói là đã đến được địa bàn của nhà họ Tần rồi, mấy tên cướp có ngạo mạng hơn nữa cũng không dám làm khó đến người thân của nhà họ Tần.

Trong lòng Liễu Diệp Chu cũng nghĩ như vậy, yên tâm hơn được vài phần.

Trần Phi Vũ nghe thấy hai người họ nói chuyện, âm thầm lắc đầu.

Rất rõ ràng, ba người này là những người không quan tâm đến sống chết, nói không chừng còn là tội phạm truy nã, bây giờ tuy là đang ở tỉnh Trường Lâm, nhưng cũng không biết được ngày mai có thể sẽ chạy đến một tỉnh thành khác, làm sao có thể nể mặt nhà họ Tần gì chứ?

Rất nhanh, tên cướp đã đi đến trước mặt của Liễu Diệp Chu, đưa chiếc túi ra trước, bên trong đã có không ít tiền mặt và trang sức vàng bạc, không chút khách khí mà nói: “Nhanh lên, đem hết tất cả những thứ đáng giá ra đây.”

Liễu Diệp Chu lớn gan, đứng dậy nói: “Mấy người có biết tôi là ai không? Cậu hai của nhà họ Tần ở tỉnh thành là cậu họ của tôi, mấy người dám đụng vào tôi, cẩn thận nhà họ Tần sẽ không khách khí với mấy người đâu.”

Đây là một trong những lần hiếm có mà Liễu Diệp Chu oai phong như vậy, tự tôi cảm thấy hài lòng, cảm thấy bản thân vô cùng xuất sắc, trên miệng cũng xuất hiện nụ cười đắc ý, cảm thấy đợi đến sau báo cáo của trường, thì có thể khoe khoang với bạn cùng phòng rất nhiều năm.

Đột nhiên, tên cướp trở nên lỗ mãng, quay lại nổi giận, chửi mắng: “Cậu hai của nhà họ Tần ở trong tỉnh thành? Mẹ kiếp, giớn cái quái gì vậy, tên nhóc con cũng dám đe dọa ông mày đây, xí, muốn tìm đường chết à!”

Nói xong, đột nhiên một bạt tai giáng xuống, hung dữ tát lên mặt của Liễu Diệp Chu, cái má cao cao sưng lên, mũi, miệng đều chảy cả máu ra, có điều vẻ mặt sợ hãi, run bần bật lên.

Đoàn Thi Dương thì kêu lên một tiếng, thấy được Liễu Diệp Chu không dựa dẫm được, vội vã nhìn qua phía Trần Phi Vũ, chỉ nhìn thấy Trần Phi Vũ bình thản ngồi đó, không tự chủ được cảm thấy thất vọng và xem thường.

“Mẹ mày, mau lấy tiền ra, nếu không tao bắn một một là mày đi đời nghe chưa!” Tên cướp hung dữ chửi mắng.

Liễu Diệp Chu ngoan ngoãn như một đứa nhỏ, đến thở cũng không dám thở mạnh, lấy ví tiền ra, bỏ vào trong cái túi vải kia.

Tên cướp cười lớn, bước đến trước mặt Đoàn Thi Dương, liếc mắt nhìn một lúc, cười nham hiểm: “Bé gái cũng khá xinh đẹp đó chứ hả, có muốn chơi đùa với anh đây không, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ đem tiền của mấy đứa trả lại cho mấy đứa, thế nào hả?”

Đoàn Thi Dương bị doạ sắp khóc đến nơi, liên tục lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Liễu Diệp Chu cầu cứu.

Liễu Diệp Chu ngồi co lại bên cạnh, mở to mắt mà nhìn, không dám động đậy.

Đoàn Thi Dương hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhìn tên cướp đang đưa cánh tay thô ráp kia ra, sờ vào mặt của Đoàn Thi Dương.

Đột nhiên, hai cánh tay nhỏ trắng muốt, từ phía bên cạnh đưa ra, nắm lấy cổ tay của tên cướp.