Cực Phẩm Thần Y

Chương 379






Mà mấy ngày trước, anh ta duy trì dưới tài nguyên to lớn của quân đội để uống không ít linh đan diệu dược, cuối cùng từ cảnh giới “Thông u hậu kỳ” tăng lên tới “Bán bộ tông sư”, rốt cục anh ta đã có lòng tin chiến thắng khi chiến đấu với Trần Gia Bảo!
Mà cuộc chiến này là để Tạ Quốc An báo thù rửa hận!
Ánh mắt Tạ Quốc An như lửa, ý chiến chiến đấu dồi dào!
Liễu Ngọc Phi có chút do dự nhìn Triệu Khánh Lợi, Triệu Khánh Lợi im lặng khẽ gật đầu, Liễu Ngọc Phi mới lên tiếng: “Được, hi vọng cậu có thể dạy bảo Trần Gia Bảo một chút, để cậu ta biết trời cao đất dày là gì!”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm!” Tạ Quốc An tự tin nói, sau đó nhìn Trần Gia Bảo nói: “Trần Gia Bảo, trước kia anh sỉ nhục tôi thì hôm nay tôi sẽ trả lại gấp đôi.


Nét mặt Trần Gia Bảo lười nhác, xem như “Bán bộ tông sư” thì như thế nào, mặc dù nói trên mặt chữ chỉ kém “Tông sư” nửa bước nhưng nửa bước này cùng “Tông sư” chân chính giống như cách xa ngàn dặm.


Bởi vậy, đối với người luyện võ từ “Tông sư” trở xuống, Trần Gia Bảo không thèm đáp lại ham muốn chiến đấu của người ta.

“Hai ngươi đừng khiêm nhường nữa, cùng nhau lên đi.


Trần Gia Bảo từ tốn nói, nét mặt có thể nói là không để ai vào mắt!
Tạ Quốc An và Liễu Ngọc Phi cùng lúc nổi giận đùng đùng.

Triệu Khánh Lợi nhìn Trần Gia Bảo hứng thú trong mắt càng đậm.

Chỉ có Tần Phi Yến và Đỗ Phú Quý cảm thấy câu nói này của Trần Gia Bảo không thể bình thường hơn, dù sao Trần Gia Bảo cũng là cường giả tông sư chân chính!
“Trần Gia Bảo, cậu không khỏi quá phách lối rồi, đừng tưởng rằng cậu từng đánh bại tôi thì hiện tại có thể kiêu ngạo chỉ tay năm ngón với tôi, hiện tôi đã vượt xa quá khứ thì đánh bại cậu chỉ cần một mình tôi là đủ!”
Tạ Quốc An giận dữ, đột nhiên quát một tiếng rồi tung ra sát chiêu Bát Cực Quyền, mũi chân đạp đất nhanh chóng tiến lên, tung một chiêu đoản quyền định đánh vào mặt Trần Gia Bảo!
Thế quyền vừa nhanh vừa bá đạo!
Quyền thuật ẩn giấu, chưa được bộc phát.

Liễu Ngọc Phi âm thầm gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng: “Bát Cực Quyền là một chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ mà còn hơi hung tàn, một khi Tạ Quốc An sử dụng thì một là bản thân chết, hai là bản thân mất mạng, nội kình được bộc phát toàn bộ, nó đã âm ỉ từ cảnh giới trạng nguyên, không hổ là Binh Vương đã bán bộ tông sư, dưới một quyền này làm sao Trần Gia Bảo hóa giải đây?”
Liễu Ngọc Phi dự định xem trò hay của Trần Gia Bảo.


“Trần Gia Bảo, xem cậu làm sao đón quyền này của tôi!”
Tạ Quốc An hét lớn một tiếng, thế quyền đã gần đến trước người Trần Gia Bảo, quyền thuật mạnh mẽ đột nhiên bay đến một cách mãnh liệt!
Đột nhiên, trước mắt bao người, nắm đấm của Tạ Quốc An cứ như đánh vào ngọn núi cứng rắn nặng nề, không những không nhúc nhích tí nào mà thế quyền cũng không còn cách nào tiến lên!
Chẳng qua vật ngăn cản nắm đấm của Tạ Quốc An chỉ là một ngón tay của Trần Gia Bảo mà thôi.

Chỉ là một ngón tay, đã chống đỡ Bát Cực Quyền cực kỳ mạnh mẽ!
Đám người cùng nhau thốt lên!
Dưới sự ngạc nhiên Triệu Khánh Lợi “bịch” một tiếng đứng lên.

“Hay!” Đỗ Phú Quý cao giọng lớn tiếng khen hay, cảm thấy có mặt mũi.

Tạ Quốc An và Liễu Ngọc Phi quá sợ hãi.

“Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thật là tông sư?” Liễu Ngọc Phi nghĩ đến như thế thì trong mắt đầy vẻ không cam tâm.

“Chuyện này.

.


.

Chuyện này sao có thể?” Tạ Quốc An khiếp sợ không thôi.

“Tôi từng nói hai người có thể cùng nhau tiến lên, hiện tại câu nói này vẫn không thay đổi.

” Vẻ mặt Trần Gia Bảo lười biếng, đột nhiên búng tay lên năm ngón tay của Tạ Quốc An.

Tạ Quốc An chỉ cảm thấy có một luồng lực lớn không thể địch nổi đánh tới, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể đã không tự chủ được văng ra đằng sau rồi chật vật rơi xuống đất, lại “bịch bịch bịch” lui về sau sáu bước thì cơ thể mới dừng lại được, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi.

Đây là Trần Gia Bảo nể mặt lưu tình cho Tạ Quốc An mà chỉ dùng ba phần lực, bằng không lấy thực lực tông sư của Trần Gia Bảo thì một kích toàn lực đã đủ để Tạ Quốc An không chết cũng phải bị thương nặng.

“Thế nào, rất lạ sao? Chẳng lẽ Vương Đại Hùng không nói cho anh biết rằng tôi là tông sư à?” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, nhìn bằng nửa con mắt!