Cực Phẩm Thần Y

Chương 373




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tổng… tổng giám đốc Tạ là người phụ nữ của anh ta sao? Đậu phộng, anh ta đi tới với hai tay không, cuối cùng lại ôm người phụ nữ xuất sắc nhất câu lạc bộ Hải Thiên mà về, thật sự mở mang con mẹ nó đầu óc…”
Bảo vệ Trương Đạt giật mình há hốc mồm, cái miệng há to đến nỗi có thể nuốt trọn một quả trứng gà.
Tạ Cẩm Tú dựa vào lòng Trần Gia Bảo, sắc mặt ửng hồng, hơi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy hạnh phúc không thôi.

Đột nhiên cô nhận ra xung quanh còn có người, hơn nữa lại còn rất đông thì khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng bật ra khỏi lồng ngực Trần Gia Bảo, mặt thẹn thùng đỏ ửng lên.
“Ha ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọt vào chóp mũi cao trắng như ngọc của Tạ Cẩm Tú.
“Anh còn cười được à!” Tạ Cẩm Tú “hung dữ” trừng Trần Gia Bảo một cái, nói: “Em không quan tâm, em muốn phạt anh, giờ em đói rồi, phạt anh dẫn em đi ăn cơm.”

“Tuân lệnh, bà xã tổng giám đốc của anh.” Trần Gia Bảo kéo lấy tay Tạ Cẩm Tú, vừa cười to thật sảng khoái vừa tiến về bãi đậu xe.
“Đồ xấu xa, ai là bà xã anh chứ.” Tạ Cẩm Tú trề môi, bất đắc dĩ nói, nhưng trong mắt lại toát lên tia sáng vui sướng, hớn hở tùy ý Trần Gia Bảo dắt mình đi.
Lát sau, Trần Gia Bảo và Tạ Cẩm Tú ngồi vào chiếc Bentley, nghênh ngang lái xe mà đi.
Nhậm Đông Bình đứng tại chỗ, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lúng túng, theo thói quen mà lần mò một điếu thuốc Jet ra, rít mạnh một hơi, nhả khói thuốc rồi tự cười nhạo mình: “Xem ra hút thuốc vẫn hợp với mình hơn.”

“Chỉ là, em muốn biết trong mắt anh, rốt cuộc em là gì của anh?” Đột nhiên Tạ Cẩm Tú ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Gia Bảo.

Khi bốn mắt nhìn nhau, anh thấy vẻ mặt cô tràn đầy sự mong đợi, và cả hồi hộp căng thẳng.
Trần Gia Bảo không hề do dự mà vươn tay cầm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc của Tạ Cẩm Tú, dịu dàng nói: “Ngốc, đương nhiên em là người anh yêu rồi.”
Hai mắt Tạ Cẩm Tú lập tức bừng sáng, vừa mừng vừa sợ.

Đột nhiên cô nghĩ đến câu hỏi đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay, ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm đi.

Cô hơi cúi đầu, hỏi: “Vậy chị Vy thì sao, cả Tô Ánh Mai của tập đoàn Nhiên Á nữa, em nghe nói cô ấy là vợ chưa cưới chính thức của anh.


So với hai người đó, em là gì đây? Có lẽ, em chỉ là một cô gái vô liêm sỉ, thích cướp chồng người khác.”
Trong lòng Tạ Cẩm Tú tràn đầy nỗi chua xót và tủi thân, hơi nước dần dần bao phủ khắp đôi mắt cô.
Trần Gia Bảo cười khổ một tiếng.
Tô Ánh Mai, Hàn Đông Vy và Tạ Cẩm Tú đều có năng lực, ngoại hình và tài nghệ xuất chúng, đều là những cô gái xinh đẹp toàn tài khắp thế gian.

Trần Gia Bảo cũng hiểu rằng mình đã khiến các cô ấy phải chịu ấm ức khi bảo họ cùng chung một chồng.

Nhưng dù buông tay ai, Trần Gia Bảo cũng không muốn nhìn thấy cảnh ấy, càng không thể làm được.
“Hàn Đông Vy và Tô Ánh Mai đều là người phụ nữ của anh.” Trần Gia Bảo nghiêm túc nói.
Lòng Tạ Cẩm Tú càng cay đắng hơn, kiên cường nghiêng đầu sang chỗ khác, không để cho Trần Gia Bảo thấy mình khóc.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo vươn tay khẽ nắm lấy cằm Tạ Cẩm Tú, xoay mặt cô về phía mình, dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô rồi nghiêm mặt nói: “Em cũng là người phụ nữ của anh, hơn nữa là người anh đã quyết tâm phải đi cùng đến cuối đời, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Cơ thể mềm mại của Tạ Cẩm Tú run lên, đôi mắt dần dần sáng rỡ trở lại.
“Anh biết mình đã để em phải chịu uất ức, nhưng anh sẽ không vì em mà buông bỏ Hàn Đông Vy hay ai khác, cũng giống như anh sẽ không vì các cô ấy mà buông tay em vậy.


Trong mắt anh, các em đều quan trọng với anh, dù mất đi ai, anh cũng sẽ đau lòng.”
“Chúng ta gặp được nhau, rồi biết nhau, mến nhau, gắn bó, bầu bạn nhau.

Vận mệnh đã sắp đặt cho hai chúng ta đến với nhau, em chỉ cần tận hưởng niềm yêu thương anh dành cho em.

Anh bảo đảm, anh sẽ cho em một tình yêu ngọt ngào hạnh phúc.”
“Trên trời dưới đất, suốt đời suốt kiếp, em luôn là và cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Trần Gia Bảo anh.

Xưa nay anh luôn nói là làm, suốt đời suốt kiếp, em đừng hòng chạy khỏi anh!”.