Không lâu sau, Kinh Đại Vĩ chắp hai tay sau lưng từ từ sải bước về phía trước, ông vừa đi vừa nói: “Tôi muốn xem thử coi ai có thể kiêu ngạo như vậy, nhất là khi cậu ta đang ở địa bàn của tỉnh Thanh Hóa! Dám xem thường tôi…”
Đột nhiên, ông ta chưa kịp nói xong thì đã trợn trừng mắt lên khi nhìn thấy Trần Gia Bảo đang nằm trên chiếc ghế tựa.
Sau đó ông ta liền chạy nhanh đến bên cạnh Trần Gia Bảo mà cung kính cúi đầu, ông vừa toát mồ hôi vừa nói: “Trần…Cậu Trần!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, bọn họ hóa đá ngay lập tức!
Đêm trăng, làng du lịch suối nước nóng.
Kinh Đại Vĩ cúi người chào thật sâu, dù trên trán đầy mồ hôi lạnh nhưng anh ta lại để mặc hạt mồ hôi lớn bằng chừng hạt đậu rớt trên mặt đất, ngay cả lau cũng không dám lau một cái.
“Móa nó, thằng Dương Ngọc Sơn này thật đáng bị đâm ngàn đao.
Cả hai chú cháu đúng là không có mắt, ngay cả bạn gái của cậu Trần cũng dám cướp.
Chết thì chết đi, con mẹ nó bọn nó còn muốn kéo mình xuống nước.
Cậu Trần là ai chứ, là người một lời không hợp thì rút kiếm giết chết Trình Phú Quý, nếu cậu Trần muốn giết mình thì cũng chẳng nhăn mày tý nào.
Mẹ nó, chờ ông đây qua cửa ải này thì sẽ chỉnh cho Dương Ngọc Sơn và Dương Ngọc Chính muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Trong lòng Kinh Đại Vĩ cảm thấy bất bình, còn đang âm thầm muốn phanh thây xẻ thịt Dương Ngọc Sơn, nhưng hiện tại chỉ có thể cầu xin trời cao mong cậu Trần có thể tha cho anh ta một lần.
Trần Gia Bảo chỉ mặc quần cộc đốm hoa lớn, đeo kính râm và hai tay đan vào nhau đứng bên bờ suối nước nóng, mặc dù áo mũ không ngay ngắn, nét mặt lại lười biếng nhưng không ai dám khinh thường anh.
Nhưng những người đang im lặng không dám mở miệng, cho đến khi nhìn thấy Trần Gia Bảo thì dù thở mạnh một chút cũng không dám, nhất là Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan, hai cô gái trợn trừng hai mắt, trong lòng đầy chấn động.
Chỉ có hai cô gái khác là Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã không ngạc nhiên chút nào, cách đây không lâu trong tiệc sinh nhật của Hoàng Thiên Hạnh thì hai cô gái này đã từng nhìn thấy tình huống tương tự như vậy, điều khác biệt là lần trước còn có Thành Trung và bố mẹ của Hoàng Thiên Hạnh, còn hiện tại chỉ có một mình Kinh Đại Vĩ mà thôi.
Trần Gia Bảo, chính là cậu Trần sao?
Dương Ngọc Chính khiếp sợ đến nỗi đau bị gãy chân cũng quên, anh ta trợn trừng mắt lộ ra vẻ khó tin.
Đột nhiên anh ta nhớ ra Kinh Đại Vĩ từng nhắc đến phong thái của “cậu Trần” trên bàn rượu ngày hôm đó, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, ánh mắt vô cùng sợ hãi, lẩm bẩm: “Cậu Trần quét sạch cao thủ nhà họ Triệu ở tỉnh thành, làm cho một đám máu mặt khom lưng cúi đầu, hơn nữa còn là người thống trị nửa cơ nghiệp thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình, lại là… là Trần Gia Bảo? Thế mà tôi…tôi con mẹ nó đắc tội với cậu Trần, còn muốn cướp bạn gái của anh ấy, sao tôi lại ngu xuẩn như vậy, thật con mẹ nó đáng chết!”
Dương Ngọc Chính hung hăng tát mình một bạt tai, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi.
Vẻ mặt Dương Ngọc Sơn càng hoảng sợ, trong lòng ông ta run rẩy, hai chân mềm nhũn, “bịch bịch” một tiếng ngã ngồi xuống đất, dưới sự sợ hãi khiến răng trên răng dưới run cầm cập, một câu cũng không nói nên lời.
Hai người Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu chưa từng gặp tình huống lớn như vậy bao giờ.
Hai người họ sớm đã bị tên tuổi của Trần Gia Bảo dọa đến tránh ở một bên run lẩy bẩy, trong lòng đầy hối hận, nếu bọn họ sớm biết sẽ có kết quả này thì dù đánh chết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không tới tham gia góp vui.
“Ồ… thì ra Trần Gia Bảo giỏi như vậy, rốt cuộc anh ta có thân phận gì mà ngay cả Dương Ngọc Chính cũng sợ anh ta như thế.
Còn “cậu Trần” lại là làm sao?” Lam Di Lan che cái miệng nhỏ nhắn thốt lên.
“Chúng ta đều bị lừa rồi, Trần Gia Bảo mới thật sự là người tai to mặt lớn… một kẻ tai to mặt lớn nhiều thủ đoạn.”
Diêu Hoa Mộng nhìn Trần Gia Bảo cách đó không xa, trong lòng dâng lên hối hận vô cùng.
“Nếu như lúc trước mình đến nhắc nhở Trần Gia Bảo thì chưa hẳn không thể khiến Trần Gia Bảo nhìn mình với con mắt khác, thế mà mình lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hiện tại đã muộn, tất cả đã muộn.”
Trong lòng Diêu Hoa Mộng hối hận không thôi.
Tại giữa sân, Kinh Đại Vĩ vẫn xoay người cúi đầu như trước còn mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều, cứ như anh ta cảm nhận được ý lạnh trên người Trần Gia Bảo càng ngày càng nặng, anh ta cắn răng một cái nói lời giải thích: “Cậu Trần, chuyện này thật sự không liên quan gì tới tôi, tôi thật sự không biết người Dương Ngọc Sơn và Dương Ngọc Chính muốn đối phó là cậu, nếu như sớm biết thì cho tôi mượn mười lá gan… À không cho dù là có một trăm lá gan, tôi cũng không dám vô lễ với cậu, muốn trách thì trách hai tên khốn kiếp đáng phanh thây xẻ thịt này.”
Sắc mặt Dương Ngọc Sơn thay đổi, ánh mắt lộ ra sợ hãi thật sâu rồi vội vàng nhào lên ôm lấy chân Kinh Đại Vĩ, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi: “Đại ca Kinh, anh không thể bỏ mặc tôi, tôi trên có già dưới còn có trẻ trông cậy tôi nuôi đấy…”
“Cút mẹ mày đi, ông đây cũng còn trên có già dưới có trẻ, con mẹ nó mày còn kéo ông đây xuống nước!”