Cực Phẩm Thần Y

Chương 34




Chương 34

 

Đột nhiên, Tạ Anh Dũng cũng mong đợi hỏi: “Mấy năm nay tôi cảm thấy cơ thể có chút mất sức. Hay là cậu xem giúp tôi xem trên người tôi có bệnh mãn tính gì không?”

 

Trải qua hai người là Tạ Hoàng Dương và bác Trung, hiện giờ Tạ Anh Dũng vô cùng tin tưởng vào y thuật của Trần Gia Bảo.

 

Trần Gia Bảo quan sát ông ta một hồi, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, mở miệng nói: “Ông bị yếu thận.”

 

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

 

Mặt Hàn Đông Vy và Tạ Cẩm Tú ửng đỏ, thầm xì một cái.

 

Tạ Anh Dũng là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tạ, vẻ mặt gượng gạo, suýt chút nữa thì hóa đá ngay tại chỗ.

 

“Chuyện này…” Sắc mặt Tạ Anh Dũng gượng gạo, hiếm khi khuôn mặt già nua đỏ lên.

 

Trần Gia Bảo nói không sai. Mấy năm gần đây, ông cảm thấy thể chất giảm sút rõ ràng, thể lực cũng không còn ổn nữa, đến số lần ra ngoài tìm nhân tình cũng ít đi rồi.

 

Nhớ đến ánh mắt oán hận của cô nhân tình đẫy đà nuột nà, trong lòng Tạ Anh Dũng vừa phát hỏa vừa bất lực.

 

Nhưng chuyện này mà nói ra trước mặt mọi người thì lúng túng lắm.

 

Trần Gia Bảo cười, nói: “Không việc gì, chỗ tôi có một phương thuốc, tên là Cố Tinh Hoàn, đảm bảo sau này ông sẽ sinh khí dồi dào, một viên kéo dài ba năm. Nhưng mà trong tay tôi không có dược liệu, tạm thời không làm ra được.”

 

Tạ Anh Dũng vui mừng, nào còn để ý đến ngượng ngùng, vội vàng nói: “Dược liệu không phải là vấn đề. Cậu cần dược liệu gì, nhà họ Tạ chúng tôi thu thập hết về cho cậu, hơn nữa đảm bảo đều là dược liệu thượng phẩm.”

 

Trần Gia Bảo suy nghĩ chốc lát, liền lấy giấy bút qua, viết lên tất cả dược liệu mà anh cần. Đương nhiên, không chỉ là Cố Tinh Hoàn, còn có rất nhiều dược liệu có công dụng khác. Nếu nhà họ Tạ đã bằng lòng vung tiền thì đương nhiên là Trần Gia Bảo cũng không có ý kiến.

 

“Cậu Trần yên tâm, đợi lần sau lúc cậu đến chữa bệnh cho bố tôi, tôi đảm bảo chỗ dược liệu này sẽ không thiếu cái nào, tất cả đều đặt trước mặt cậu.” Tạ Anh Dũng liên tục đảm bảo.

 

Có thể đảm bảo sự sung mãn của người đàn ông, đây là chuyện mà biết bao người tha thiết mơ ước. Giờ đây Trần Gia Bảo lại có thể giúp bọn họ thực hiện được ước mơ, trong lòng Tạ Anh Dũng khỏi phải nói hưng phấn biết chừng nào.

 

Sắc mặt Tạ Cẩm Tú ửng đỏ ngại ngùng, cảm thấy có một người bố như vậy đúng là mất mặt.

 

Hàn Đông Vy lại càng ngại ngùng quay đầu đi.

 

Sau khi tạm biệt, Tạ Hoàng Dương ngồi trên giường bệnh, xem ra tâm trạng không tồi, nói: “Anh Dũng, cậu Trần này không phải là người tầm thường, nhất định phải nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với cậu ta.”

 

Tạ Anh Dũng vâng một tiếng trước, sau đó liền nghi hoặc nói: “Bố, cho dù Trần Gia Bảo thật sự là y thuật cao siêu, nhưng với địa vị và quyền thế của nhà họ Tạ chúng ta cũng không cần phải xem trọng cậu ta như vậy chứ ạ?”

 

Tạ Hoàng Dương thở dài nói: “Anh Dũng à, con điểm gì cũng tốt, có quyền thế, hiểu thủ đoạn, trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió, ít đối thủ, cộng thêm em trai thứ hai của con là thiếu tướng trong quân đội, hai người các con một người là thương nhân, một người là quân nhân, có hai đứa con ở đây, nhà họ Tạ ta coi như là vững chắc. Nhưng khuyết điểm duy nhất của con chính là về việc nhận biết người, dùng người. Thiếu sót không phải là chỉ đôi chút. Có câu, kẻ không biết dùng người là kẻ tầm thường, đây chính là điều mà bố không yên tâm nhất.”

 

Kẻ không biết dùng người là kẻ tầm thường!

 

Lời này là đã rất nghiêm trọng rồi.

 

Tạ Anh Dũng xấu hổ nói: “Bố dạy phải ạ.”

 

Tạ Hoàng Dương tiếp tục nói: “Trần Gia Bảo tuổi còn trẻ nhưng y thuật xuất chúng, đến bệnh nan y cũng có thể chữa khỏi. Việc này cho thấy điều gì? Cho thấy sau này khả năng phát triển của cậu ta sẽ không có giới hạn, thậm chí sẽ trở thành thần y sánh ngang với Tuệ Tĩnh. Đối với người tài như vậy, nếu như nhà họ Tạ chúng ta không thể tạo mối quan hệ tốt, vậy thì chẳng khác nào đẩy cậu ta cho gia tộc khác. Con thử nghĩ xem, gia tộc lớn khác mà có được thần y như Trần Gia Bảo, vậy thì mấy lão già chỉ cần không chết là có thể cứu sống lại. Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ? Đối với nhà họ Tạ lại là uy hiếp lớn đến mức nào? Lẽ nào, đến điểm này con cũng không nhìn thấy sao?”