Cực Phẩm Thần Y

Chương 334






Lúc anh vừa vào quán thì thấy Lâm Thanh Hà đã ngồi sẵn đợi anh ở đó rồi.

Hôm nay cô mặc một bộ trang phục giản dị với áo sơ mi kẻ sọc màu hồng trắng, đi kèm là chiếc quần jean và mũ lưỡi trai.

Trông cô cực kỳ trẻ trung hoạt bát.

Sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo thì cô ấy mừng rỡ hét lên, sau đó lại như “yến bay về tổ” mà chạy nhanh đến rồi sà vào lòng anh cười nói vui vẻ: “Anh Bảo, Thanh Hà rất nhớ anh, cực kỳ nhớ anh.”
Chu Linh Hoa ngồi ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cô ngập tràn sự đố kỵ.


Tuy nhiên, cô luôn nhớ rõ thân phận của mình, cô chỉ là người tình lặng lẽ của Trần Gia Bảo mà thôi, có một số chuyện không nên vượt qua ranh giới của nó.
Trần Gia Bảo khẽ cười rồi vuốt tóc cô bé, nói: “Này, dì Đàm đang ở bên cạnh đấy, cẩn thận sau này dì cười cho.”
Lâm Thanh Hà đỏ mặt, cô miễn cưỡng rời khỏi vòng tay anh.

Lúc này Đàm Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh lại cười trêu chọc: “Hai người cứ tự nhiên đi, tôi không thấy gì cả nhé.”
“Dì, dì xấu xa quá đi.” Đột nhiên câu nói đó lại khiến cho khuôn mặt của Lâm Thanh Hà đỏ bừng, cô bé vội vàng chạy đến bên cạnh Đàm Ánh Nguyệt mà làm nũng.
Trần Gia Bảo mỉm cười ngồi xuống phía đối diện Chu Linh Hoa, sau đó anh lại nhìn cô với một ánh mắt mờ ám.

Chu Linh Hoa bỗng dưng cảm thấy chột dạ, cô nhanh chóng nhìn về phía Lâm Thanh Hà.

Sau khi xác nhận được cô bé không hề để ý chuyện này thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ cô mới chịu nhìn Trần Gia Bảo với đôi mắt quyến rũ rồi nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng của mình.

Trông cô cực kỳ xinh đẹp, lẳng lơ và hấp dẫn.
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó anh nói: “Tôi đã nói chuyện với Hàn Đông Vy rồi, vị trí giám đốc tiếp thị sẽ dành cho cô.

Chiều nay, cô có thể đến trung tâm thương mại Hòa Bình để tìm cô ấy.

Cô ấy sẽ thu xếp cho cô.”

Chu Linh Hoa kinh ngạc buột ra một tiếng, nhưng sau đó cô lập tức tỉnh táo lại, dù sao thì Lâm Thanh Hà đang đứng cách họ không xa.

Lúc ấy cô nhanh chóng hạ thấp giọng nói không giấu được sự sung sướng của mình: “Gia Bảo, tôi còn tưởng anh đã quên rồi! Cảm ơn anh nhé.”
“Trần Gia Bảo này luôn biết giữ lời hứa, có điều chỉ là chức giám đốc tiếp thị mà thôi cho nên cô không cần vui vẻ đến thế.

Cô đã vào trung tâm thương mại Hòa Bình làm việc rồi thì hãy học hỏi thêm từ Hàn Đông Vy và cố gắng tích lũy kinh nghiệm trong thời gian ngắn nhất.

Sau này sẽ có nhiều vị trí hấp dẫn khác chờ đợi cô.” Trần Gia Bảo nhẹ nhàng nói.
“Được, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng.” Chu Linh Hoa nghiêm túc nói.
“Ngoài ra, tôi cũng từng nói rằng không muốn để người phụ nữ của mình trở thành bình hoa di động’ Nếu cô thực sự muốn bước chân vào giới thượng lưu và trở thành tâm điểm của sự chú ý thì đây chính là cơ hội tốt nhất dành cho cô.

Có nắm bắt được nó hay không thì còn phụ thuộc vào khả năng mà cô có.” Trần Gia Bảo nói tiếp.
Chu Linh Hoa đột nhiên cảm thấy cực kỳ áp lực, thế nhưng ý chí chiến đấu đã bắt đầu sôi sục trong lòng cô, vì vậy cô nói với anh bằng ánh mắt sáng ngời: “Tôi xin hứa, không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành một người nổi tiếng trong giới kinh doanh của thành phố này, tôi sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”
Đồng thời cô cũng tự nói với bản thân mình: “Chỉ có như vậy thì cô mới có thể rút ngắn khoảng cách giữa mình với anh.”
Trần Gia Bảo gật gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Thanh Hà bước đến ngồi xuống cạnh Trần Gia Bảo, cô bé ôm vai anh mà thông báo đã sắp đến giờ rồi, cho nên hai người có thể đến tập chung cùng mấy người bạn trong lớp.
Lúc này, Chu Linh Hoa đột nhiên có việc đột xuất khiến cô không thể tham dự chuyến du lịch với mọi người.

Tuy rằng Lâm Thanh Hà cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô bé cũng không nghĩ nhiều làm gì.


Ngay trước khi rời đi, Chu Linh Hoa còn nói nhỏ với Trần Gia Bảo: “Người tổ chức chuyến du lịch lần này tên là Nhật Huy.

Cậu ta vốn dĩ đã có ý đồ xấu với Lâm Thanh Hà từ lâu.

Cậu ta muốn lợi dụng chuyến đi này để theo đuổi cô bé.

Anh nhớ cẩn thận một chút.”
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, anh không ngờ có người dám lợi dụng chuyến du lịch này để ra tay với người của anh.
Sau khi gặp bạn bè của Lâm Thanh Hà ở cổng trường, Trần Gia Bảo phát hiện ra vẫn còn mấy người nữa, nếu không tính anh và Lâm Thanh Hà thì có 3 nam 3 nữ, bao gồm cả Tần Thanh Nhã.
Vừa nhìn thấy Trần Gia Bảo và Lâm Thanh Hà, Tần Thanh Nhã vô cùng vui vẻ, cô chạy nhanh đến khoác tay Lâm Thanh Hà một cách thân mật, sau đó mỉm cười chào Trần Gia Bảo: “Anh Trần, thật không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau sớm như vậy.”
Nói xong, cô mới để ý rằng bây giờ Trần Gia Bảo không còn giống với lần gặp trước, cả người anh toát ra khí chất đặc biệt mà không thể nói rõ được.

Cô nhớ đến Thành Trung và mấy ông lớn khác đều có thái độ cung kính với Trần Gia Bảo trong bữa tiệc sinh nhật của Hoàng Thiên Hạnh, chuyện này thật sự rất thần kỳ, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô rồi.
Trần Gia Bảo gật đầu, cười nói: “Cái này gọi là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ đúng không?” Sau đó anh nhìn Tần Thanh Nhã rồi khen: “Hôm nay trông cô rất xinh đẹp.”
Hôm nay Tần Thanh Nhã mặc một chiếc váy liền thân xanh nhạt có thêu hoa và bươm bướm, để thả mái tóc thẳng mềm mại, dáng vẻ thướt tha dịu dàng, phong cách này hoàn toàn khác với Lâm Thanh Hà.