Đã quá ba chén rượu rồi.
Đột nhiên, Phụng Minh Luân cười lạnh hai tiếng, anh ta đứng dậy nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ của ông Cố, mọi người uống rượu cũng không có ý kiến gì, chẳng bằng chúng ta làm một tiết mục ngẫu hứng đi, mượn rượu làm thú vui, cậu Trần Gia Bảo thấy thế nào hả?”
Sau khi nói xong, gương mặt anh ta lộ ra vẻ khiêu khích.
Mọi người nhíu mày, tất cả đều hiểu rõ là tên Phụng Minh Luân này không hề có ý tốt gì, anh ta tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy mà làm một “tiết mục ngẫu hứng”.
“Gia Bảo, cẩn thận có bẫy.” Tô Ánh Mai nhỏ giọng nhắc nhở Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nhìn cô ấy với ánh mắt ý nói cô hãy yên tâm đi, ngay sau đó anh nói với Phụng Minh Luân: “Tôi cũng chung ý nghĩ với anh, vậy anh muốn tổ chức tiết mục góp vui như thế nào?”
Ánh mắt Phụng Minh Luân sáng lên, trong lòng anh ta cười khẩy hai tiếng, nói: “Tôi đã từng nghe nói cậu Trần đây là một cao thủ võ thuật hiếm có, thật đúng lúc, nhà họ Phụng chúng tôi cũng là truyền nhân của thế gia võ thuật đã mấy trăm năm rồi.
Tuy rằng nhà họ Phụng không hề đặt biệt hiệu nào, nhưng khi nhìn toàn bộ tỉnh Hòa Bình này đều là những cao thủ số một đó, không bằng cậu Trần đây tùy ý chọn ra một người để so tài trước mặt mọi người một phen, phân rõ thắng bại, anh cảm thấy như vậy có được không?”
Lời vừa nói ra, không một ai hiểu được tình hình hiện tại mà họ chỉ cảm thấy tên “vô liêm sỉ” Phụng Minh Luân này dùng sở trường võ thuật lợi hại nhất của nhà họ Phụng để đối phó Trần Gia Bảo.
Vậy mà Tạ Anh Dũng, Tưởng Đức Lâm và những người khác biết rõ Trần Gia Bảo là “Bậc thầy võ thuật”, mọi người đều cố nén xuống sự nực cười ấy mà để lộ ra một vẻ mặt đỏ bừng không thể che giấu được.
Ngay cả biểu cảm của Liễu Đức Thắng và Xà Minh cũng lộ ra vẻ kì dị cổ quái.
So tài tu vi võ thuật cùng với Trần Gia Bảo sao, thật là không biết lượng sức mà!
“Anh Liễu, theo như kinh nghiệm của tôi ý, thì hai người đứng sau lưng Phụng Minh Luân, một người là ‘Thông Y hậu kỳ’, còn một người là ‘Bán Bộ tông sư ’, anh tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Gia Bảo đâu, xem ra Phụng Minh Luân cũng không hề biết rõ thực lực của Trần Gia Bảo, chúng ta có cần phải tốt bụng mà nhắc nhở anh ta một chút không?” Xà Minh ghé vào bên tai Liễu Đức Thắng nói thầm.
Liễu Đức Thắng gật gật đầu, sau đó anh ta đứng dậy, đột nhiên đảo con ngươi một vòng, anh ta lại cứng ngắc mà ngồi xuống chỗ của mình, nhàn nhạt nói: “Không cần, ngồi xem bọn họ so tài rồi chúng ta hưởng lợi là được rồi, những kẻ hầu người hạ nhà họ Phụng càng ăn hại bao nhiêu, như vậy mới có thể khiến Trần Gia Bảo càng ngày càng được coi trọng bấy nhiêu, càng có thể mời được cao thủ chân chính nhà họ Phụng ra mặt để đối phó với Trần Gia Bảo, chuyện này đối với chúng ta có lợi ích trăm ngàn lần chứ không hề có tổn thất gì đáng nói cả.”
“Suy nghĩ của anh Liễu quả thật rất chu toàn nha.” Ánh mắt Xà Minh sáng lên, anh ta giơ ngón tay cái ra tỏ ý khen ngợi.
Trần Gia Bảo đứng dậy, cười nói: “Được chứ, thật đúng lúc tôi cũng muốn mở mang kiến thức, để xem rốt cuộc truyền nhân của thế gia võ thuật mấy trăm năm này có điểm gì hơn người nào.”
Trong lòng Phụng Minh Luân mừng hớn hở, anh ta chỉ sợ đột nhiên Trần Gia Bảo nuốt lời, lập tức lên tiếng: “Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, hai vị cao thủ nổi danh này của tôi cho cậu Trần đây tùy ý lựa chọn, đương nhiên.
.
.
.
.
.
”
Anh ta ngừng lại một chút, đột nhiên đắc ý mà cười rộ lên, nói: “Trước khi bắt đầu, tôi có thể giới thiệu thân phận của hai vị này để sau khi cậu Trần đây đã hiểu rõ rồi lựa chọn cũng chưa muộn đâu nhỉ.”
Hai người Sơn Long Tứ nghe thấy vậy, bọn họ sải bước đi tới.
Phụng Minh Luân chỉ vào hai người họ, lần lượt giới thiệu từng người một.
“Vị này tên là Mục Thành Lộc, trình độ tu vi đã đạt tới cảnh giới ‘Thông U hậu kỳ’, sở trường là chỉ cần dùng hai nắm đấm cũng có thể đập đá phá núi.”
“Ông ta tên là Sơn Long Tứ, tuổi tác đã hơn năm mươi rồi, tu vi nội công lại càng mạnh mẽ hơn, so với năm trước đã đạt tới cảnh giới ‘Bán Bộ Tông Sư’, ông ta nhất định là một bậc thầy thiên hạ vô địch đó nha.”
Mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên, ngay cả Tạ Anh Dũng, Vương Đại Hùng và những người khác cũng phải liếc mắt nhìn xem.
“Thông U hậu kỳ”, “Bán Bộ Tông Sư”, mặc kệ những người này đến từ chốn nào đi chăng nữa, bọn họ cũng đã thật sự làm náo động một phương.
Thế nhưng, hai vị cao thủ võ thuật thế này mà lại không có tên trong danh sách nhà họ Phụng, tuy rằng Phụng Minh Luân có vài phần khoa trương, những anh ta làm như vậy cũng đủ để nói rõ thế lực mạnh mẽ của nhà họ Phụng rồi.
Cao thủ thế gia hàng trăm năm, quả nhiên danh bất hư truyền!
Vẻ mặt Phụng Minh Luân có vài phần đắc ý, cười nói: “Cậu Trần, hai vị này của tôi không phải là những người dưới chướng tôi, sự cạnh tranh của bọn họ cũng không kém đâu, anh thấy họ thế nào?”
“Vô cùng mạnh mẽ đấy.” Trần Gia Bảo không nghiêm túc nói.
Sắc mặt Sơn Long Tứ và Mục Thành Lộc căm phẫn, ánh mắt đằng đằng sát khí của bọn họ nhìn về phía Trần Gia Bảo.