Vẻ mặt Trần Gia Bảo vô cùng ngạc nhiên, anh cũng không hiểu Vương Đại Hùng đến tìm chính anh làm gì.
Chỉ có Tạ Anh Dũng mới biết, Vương Đại Hùng rất coi trọng Trần Gia Bảo, muốn cho Trần Gia Bảo quyền điều động quân đội nên mới nhân cơ hội này đến đây.
Thấy cảnh này, mọi người hoá đá tại chỗ!
Lẽ nào Vương Đại Hùng vì Trần Gia Bảo mới đến Tô gia ?
Tô Văn Quân rất ngạc nhiên.
Ông ta không nói gì, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, trong mắt Phụng Minh Luân cũng có sự tức giận, lại thêm vài phần nhục nhã.
“Chuyện này… Cái này không thể nào, không thể… Thật sự điều này rất vô lý… Trần Gia Bảo là loại người ngông cuồng, không coi ai ra gì, làm sao có thể biết Vương Đại Hùng?” Vẻ mặt Lưu Ngọc Lan vô cùng khiếp sợ.
Tô Minh Sơn càng yên tâm hơn, ông đắc ý uống một chén rượu, cười nói: “Bố đã nói rồi, Gia Bảo không phải là một con cá nhỏ trong ao làng đâu.
”
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa lớn có hai ông lão đang đi vào.
“Cố Minh Nhiên của nhà họ Cố ở Hà Nội, người đứng đầu nhà họ Hứa Hứa Thành Sâm đến chúc thọ ông Tô ạ.
”
Cố Minh Nhiên? Hứa Thành Sâm?
Mọi người đều giật mình như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Hứa Thành Sâm thì không nói làm gì, nhưng mà Cố Minh Nhiên của nhà họ Cố ở Hà Nội chính là thương nhân nổi danh cả đất nước Việt Nam, ông là một nhân vật lớn có thể tùy ý ra vào Nam Bắc, thật không ngờ ông cũng đến chúc thọ Tô Minh Sơn.
Tô Minh Sơn vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, ngay lập tức ông đứng lên, chuẩn bị đi ra tiếp đón khách quý.
Tô Văn Quân cũng không dám vô lễ, ông ta đang chuẩn bị đi tới tiếp đón ông Cố, thì bỗng nhiên ông ta thấy ánh mắt của Cố Minh Nhiên sáng lên, đi cùng Hứa Thành Sâm đi nhanh đến bên cạnh Trần Gia Bảo, chắp tay cười nói: “Thần y, quả nhiên cậu đang ở đây.
”
Trần Gia Bảo cũng không đứng lên, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như bình thường, chỉ gật đầu nhẹ một cái coi như chào hỏi.
Ồ!
Tất cả mọi người lại bàn tán xôn xao!
Lẽ nào ông Cố Cố Minh Nhiên cũng đến đây vì Trần Gia Bảo?
Vẻ mặt Phụng Minh Luân ngày càng khó coi hơn, thẹn quá thành giận nên mặt anh ta đỏ hết lên.
Vẻ mặt Tô Văn Quân càng thêm trắng bệch, làm ông ta không đứng thẳng được, chỉ có thể nói bằng giọng nói thều thào: “Trần Gia Bảo, thì ra đây mới là con át chủ bài của mày, Vương Đại Hùng, Cố Minh Nhiên, đều là những nhà vô cùng lợi hại, còn hơn nhà họ Phụng biết bao nhiêu.
Thua rồi… Nhà họ Tô đã thua thật rồi…”
Giữa đại sảnh chỉ toàn là người với người, nhưng tất cả đều im lặng như tờ.
Mọi người nhìn thấy Trần Gia Bảo ngồi ngay ngắn tại chỗ, trong lòng họ tràn ngập sự kinh ngạc và khó hiểu.
Khó ai có thể tin được rằng khi đối mặt với nhà kinh doanh có danh tiếng tại Việt Nam – Cố Minh Nhiên và Vương Đại Hùng – người đã từng làm náo động quân khu, tại sao Trần Gia Bảo còn dám ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, mà Cố Minh Nhiên và Vương Đại Hùng lại cho rằng đó là điều đương nhiên sao?
Chẳng lẽ, hoàn cảnh của Trần Gia Bảo lâm vào tình trạng tồi tệ như vậy sao?
Thấy vậy, tất cả mọi người không một ai muốn tiếp tục đi xuống nữa.
Vừa nãy, với sự ngạc nhiên do Phụng Minh Luân gây ra thì mọi người đã hoàn toàn vứt bỏ đi tâm trí cũng như ý thức của mình.
Tô Minh Sơn vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, nói thầm: “Tuy rằng tôi đã sớm biết được rằng Trần Gia Bảo không phải là vật ở trong cái ao đó, nhưng tại sao tôi lại không nghĩ tới, ngay cả ông Cố và Vương Đại Hùng đều coi trọng Gia Bảo như vậy, xem ra trước đây tôi đã đánh giá thấp Gia Bảo rồi, sau này những thành tựu của cậu ấy sẽ trở nên vô hạn.
”
Ngược lại thì Tưởng Đức Lâm, Thành Trung và một số người khác thì đều cảm thấy hãnh diện, vui mừng hớn hở mà nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tại sao lại có thể nói một từ tuyệt vời như vậy chứ?
“Ông Cố, ông Hứa, kể cả các ông cũng đến đây ư?”
Tô Ánh Mai nhanh trí đứng dậy, cô mỉm cười hỏi thăm.
“Hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội cháu, dựa vào quan hệ của ông với bác sĩ Trần thì đương nhiên chúng ta phải đến đây tham dự rồi chứ.
” Cố Minh Nhiên ha hả cười nói.
Lời vừa nói ra, xem như là chỗ ngồi này của ông hoàn toàn hướng về phía Trần Gia Bảo, thì ra mọi người vẫn có chút nghi ngờ nên họ hết sức kinh ngạc.