Sắc mặt Diệp Ngọc Trâm biến đổi, đột nhiên hừ một tiếng, bĩu môi một cách tủi thân.
“Như vậy mới đúng chứ.” Trần Gia Bảo cười khẽ, sau đó thả Diệp Ngọc Trâm xuống, kéo theo cô đi ra ngoài, không nói thêm một lời nào.
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm tràn đầy oan ức và tức giận, ngay sau đó lo lắng nói thầm: “Trần Gia Bảo, anh cứ tỏ vẻ anh hùng mà đi ra ngoài đi, nhất định sẽ bị Thành Tuấn và Cao Tuấn Hùng đánh cho sống dở chết dở, không làm gì được.
Nếu như tình hình quá nguy hiểm, tôi sẽ đồng ý với Cao Tuấn Hùng trở về thành phố Nam Định, dù sao Cao Tuấn Hùng cũng không dám cưỡng ép tôi.”
Nghĩ đến đây, Diệp Ngọc Trâm mới cảm thấy an lòng một chút.
Ở bên ngoài tòa nhà cao tầng Nhiên Á, Cao Tuấn Hùng đứng ở bên cạnh Thành Tuấn và Lãnh Minh Phong, phía sau là hơn trăm tên đàn em, tất cả đều như ác ma, rất có khí thế của bang phái mạnh nhất.
Trong lòng Cao Tuấn Hùng rất đắc ý, giơ ngón tay cái ra, hưng phấn nói: “Anh Tuấn, anh thật kiêu ngạo, thời gian ngắn như vậy mà có thể tập hợp được nhiều người như thế này, thật quá đáng để kiêu ngạo.
Bạn thân à, lúc này nhất định tôi phải để cho tên nhóc kia chết không có chỗ chôn.”
Nghĩ đến Trần Gia Bảo, trong mắt Cao Tuấn Hùng thoáng hiện lên thù hận.
“Con mẹ nó, tên nhóc mặt trắng kia dám cướp người phụ nữ của ông đây, ông đây nhất định sẽ băm vằm anh ta thành tám khối, sau đó ở ngay trước mặt anh ta cưỡng ép Diệp Ngọc Trâm.”
Cao Tuấn Hùng liên tục cười lạnh.
Thành Tuấn cười nói: “Sai rồi, đây không phải là kiêu ngạo, thực sự ngạo mạn chính là cậu Trần, nếu như không phải cậu Trần thống nhất thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình thì ông nội tôi và Tưởng Đức Lâm cũng không hợp tác sâu như vậy.
Tôi cũng không có cách nào mượn được nhiều người từ chỗ anh Lâm như vậy.”
Lãnh Minh Phong gật đầu một cái, bày tỏ sự đồng ý.
“Cậu Trần?” Hai mắt Cao Tuấn Hùng sáng lên, đột nhiên nịnh hót nói: “Anh Tuấn, lúc tôi còn ở thành phố Nam Định có nghe qua danh tiếng của cậu Trần, trong lòng tôi đã ngưỡng mộ cậu ấy từ lâu.
Nhưng tôi chưa bao giờ có duyên nhìn thấy cậu ấy, lần này tôi đến thành phố Hòa Bình, ngoài trừ tìm Diệp Ngọc Trâm còn muốn chào hỏi cậu Trần, không biết anh Tuấn có thể cho giới thiệu người em trai này với cậu Trần không?”
Cao Tuấn Hùng vừa nói vừa lấy lòng mà châm một điếu thuốc cho Thành Tuấn.
Thành Tuấn đạp một cái vào mông anh ta, cười mắng: “Mẹ kiếp, ngay cả tôi muốn gặp cậu Trần còn khó, anh xem chuyện đó là trò đùa à mà cũng muốn gặp mặt cậu Trần, mơ đẹp quá đấy.”
Cao Tuấn Hùng lúng túng cười, nói: “Anh Tuấn, tôi vất vả lắm mới có thể đến được thành phố Hòa Bình một chuyến, anh không thể để tôi không làm được gì mà về chứ?”
“Vậy được rồi, tìm cơ hội đi.
Những ngày này anh hãy ở lại thành phố Hòa Bình đợi, tôi sẽ xem thời gian thích hợp rồi dẫn anh đến gặp mặt cậu Trần.
Nhưng tôi phải nói trước là tính tình cậu Trần không tốt lắm, đến lúc đấy, thấy cậu Trần, anh đừng có như con thiêu thân làm ra chuyện ngu ngốc gì, rồi lại ảnh hưởng đến tôi.” Thành Tuấn ngậm điếu thuốc hít một hơi, sau đó nhả ra một vòng khói.
Cao Tuấn Hùng vui mừng khôn xiết, hưng phấn nói: “Vậy thì làm phiền anh Tuấn đã tốn công sức vì tôi.”
Thành Tuấn cười nhếch mép một cái rồi đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, tên nhóc cướp người phụ nữ của anh tên là gì?”
“Anh ta bảo anh ta tên Trần Gia Bảo.” Cao Tuấn Hùng cười lạnh nói: “Một tên nhóc mặt trắng mà dám cướp người phụ nữ của ông đây, mẹ kiếp, chờ một lúc nữa tôi nhất định sẽ giết chết anh ta.”
Anh ta không chú ý đến, khi anh ta nói ra ba chữ “Trần Gia Bảo”, vẻ mặt Thành Tuấn và Lãnh Minh Phong nhất thời cứng ngắc, đứng ngây người tại chỗ.
Nhất là Thành Tuấn, thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay đột nhiên rơi xuống đất, văng lên mấy đốm lửa.
“Anh nói, anh ta… anh ta tên là gì?” Thành Tuấn vặn cổ một cách máy móc, trợn to đôi mắt, nhìn Cao Tuấn Hùng, khó tin mà hỏi lại.
Cao Tuấn Hùng ngẩn người ra, nói: “Anh ta tên là Trần Gia Bảo, làm sao vậy… Đúng rồi, là tên nhóc kia, anh ta đến kìa!” Đột nhiên anh ta chỉ tay vào cửa tòa nhà cao tầng Nhiên Á.
Thành Tuấn và Lãnh Minh Phong sợ hết hồn, vội vàng nhìn về tòa nhà cao tầng Nhiên Á.
Cao Tuấn Hùng không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Thành Tuấn và Lãnh Minh Phong, hưng phấn vặn tay, nói: “Anh Tuấn, anh Phong, anh ta chính là Trần Gia Bảo, không những cướp người phụ nữ của tôi mà còn ra tay đánh tôi, các anh nhanh chóng chém chết anh ta đi.”
Thành Tuấn và Lãnh Minh Phong làm ngơ không muốn nghe, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy rõ sự sợ hãi của đối phương.
Diệp Ngọc Trâm đi theo sau lưng Trần Gia Bảo, nhìn một biển người trước mắt, khuôn mặt nhỏ bé của cô đột nhiên sợ hãi, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.
Cô nhìn Trần Gia Bảo theo bản năng, thấy anh dù đang hướng mắt về phía trước nhưng thái độ lại rất dửng dưng, giống như thể “không để gì trong mắt”, phải, chính là cái kiểu coi trời bằng vung, hoàn toàn không coi hơn một trăm người này ra gì.