“ Vâng.
” Tô Thu Uyên cung kính đáp một tiếng, đi về phía Tô Văn Cường.
Sắc mặt Lưu Ngọc Lan thay đổi, giận dữ nói: “Cô dám, chẳng lẽ cô không sợ Văn Quân trách tội cô sao?”
Tô Văn Quân chính là người quản lý nhà họ Tô hiện nay, cũng là bố của Tô Ánh Mai.
Trong lòng Tô Thu Uyên âm thầm lắc đầu, đừng nói là bây giờ nhà họ Tô đã trở nên lụi tàn, cho dù là lúc đang ở thời kỳ hưng thịnh thì cũng không bằng một ngón tay của Trần Gia Bảo nhà họ Tô.
Khuôn mặt cô không thay đổi, đi đến bên cạnh Tô Văn Cường, kéo chân phải của Tô Văn Cường giống như đang kéo một con chó đã chết vậy, cô ném cậu ta ra ngoài, một vệt máu dài ghê người kéo dài ở trên sàn nhà.
Sắc mặt của Lưu Ngọc Lan và bà cụ suy sụp.
“Chắc bà đang nghĩ rằng nếu như Tô Văn Quân ở đây thì tôi nhất định sẽ không dám kiêu ngạo như vậy có đúng không?” Đột nhiên, Trần Gia Bảo lạnh lùng nói.
Lưu Ngọc Lan không lên tiếng, nhưng sắc mặt của bà ta lại thể hiện rõ rằng bà ta đang nghĩ như vậy.
Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên vẻ khinh bỉ nói: “Tôi cho bà một tiếng đồng hồ, bà cho người gọi Tô Văn Quân trở về đi, tôi ở đây chờ ông ta.
”
Kiêu ngạo, kiêu ngạo một cách vô đối!
Nói xong, Trần Gia Bảo kéo tay của Tô Ánh Mai, dịu dàng cười nói: “Đi, bây giờ chúng ta đi thăm ông nội của cô.
”
“Được.
” Tô Ánh Mai đáp lại một tiếng, mặc dù hôm nay nhà họ Tô đã bị mất hết mặt mũi nhưng cô lại cảm thấy hãnh diện, những điều u ám lúc trước lập tức biến mất sạch sẽ!
Hai người nắm tay nhau đi về phía sân sau của căn biệt thự.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Tô Thu Uyên, Lưu Ngọc Lan và bà cụ.
Trong mắt bà cụ lộ ra vẻ ác độc mắng: “Tên khốn kiếp đó sau này sẽ chết không nhắm mắt, chết không nhắm mắt.
.
.
”
Lưu Ngọc Lan tức giận cười lạnh, nói: “Tô Thu Uyên, cô lại dám giúp người ngoài đối phó chúng tôi, chờ Văn Quân trở về sẽ trừng phạt cô!”
“Tùy thích, tôi chỉ cảnh cáo một câu, Trần Gia Bảo là người mà các người không nên đắc tội.
”
Trong lòng Tô Thu Uyên khinh bỉ, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Bên này Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai đang nắm tay nhau đi về phía sâu nhỏ phía sau biệt thự, đi được một nửa Tô Ánh Mai bỗng nhiên cảm kích nói: “Cám ơn anh.
”
Những năm gần đây, ở cái nơi lạnh lẽo gọi là nhà này cô luôn bị bọn họ chèn ép, hôm nay cô cũng đã cảm thấy hãnh diện, thậm chí cô còn cảm thấy cuối cùng cô cũng có thể quyết định được số phận của bản thân.
Mà tất cả những thứ này đều do Trần Gia Bảo đem đến.
Trần Gia Bảo dừng bước, trong mắt lấp lánh ánh cười nói: “Đây là việc mà tôi nên làm.
”
Kì lạ, Tô Ánh Mai không có phản bác lại anh.
Mặt trời lên cao chiếu rọi vào người cô làm cho làn da cô càng trở nên sáng rực, như lấp lánh giữa bảy sắc cầu vồng vậy.
Cô nhìn Trần Gia Bảo, lần đầu tiên trong đời trong lòng cô nghĩ rằng: “Có một người đàn ông ở bên cạnh để che mưa tránh che nắng cũng tốt thật.
”
Rất nhanh, hai người đi tới trong sân, nước chảy bên dưới cây cầu nhỏ vừa yên tĩnh lại tao nhã.
Tô Ánh Mai đi gõ cửa.
“Két” một tiếng, một ông cụ râu tóc bạc trắng đi ra, Tô Ánh Mai khéo léo nói: “Con chào ông nội.
”
Ông cụ, cũng chính là Tô Minh Sơn, cười ha ha nói: “Thì ra là Ánh Mai, đã lâu không gặp, hôm nay sao lại có thời gian đến đây thăm ông già này vậy? Ủa, chàng trai này là ai?”
Tô Minh Sơn nhìn về phía Trần Gia Bảo, tò mò quan sát.
Trần Gia Bảo lễ phép cười nói: “Chào ông nội, cháu tên là Trần Gia Bảo.
”
“Trần Gia Bảo!” Tô Minh Sơn kêu lên một tiếng sau đó ông đột nhiên trở nên kích động, nhanh chóng bước đến trước mặt Trần Gia Bảo, mạnh mẽ vỗ bả vai của anh, kích động nói: “Thì ra là cậu, khi cậu còn bé tôi còn ẵm cậu nữa đấy, chớp mắt cậu đã lớn như vậy rồi, lại còn rất đẹp trai nữa, thật tốt quá.
”
Ông ấy nói một tràng, tất nhiên ông hết sức hài lòng với Trần Gia Bảo.
Ông dẫn Trần Gia Bảo vào phòng, rót ba ly trà, Tô Minh Sơn cười nói: “Dạo này thầy của cậu vẫn khỏe chứ?”
“Cám ơn sự quan tâm của ông, thầy của cháu vẫn khỏe ạ.
” Trần Gia Bảo cười nói.