Trần Gia Bảo bước vào tầng mười bảy một cách vững vàng, anh cầm kiếm đứng một cách ngạo nghễ, không quan tâm đến đám người Phương Hoà Nhiên mà nhìn thẳng về phía Tô Ánh Mai, nở một nụ cười dịu dàng: “Đừng sợ, anh đến rồi.”
Mặc dù chỉ là năm chữ rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khiến cho Tô Ánh Mai muốn bật khóc, cô nghẹn ngào lắc đầu một cái rồi đột nhiên tỉnh ra, cô vội vàng hét về phía Trần Gia Bảo: “Anh mau đi đi, bọn họ đã gài bẫy quanh chỗ này rồi.”
Trần Gia Bảo cười một cách thản nhiên: “Cũng chỉ là mấy trò gà chó vớ vẩn thôi mà.”
Lúc này đám người Phương Hoà Nhiên mới kịp phản ứng lại, sắc mặt của họ thay đổi ngay lập tức, Tôn Trường An kinh sợ nói: “Sao lại như vậy được? Đây là loại kính chống đạn mà ngay cả một cái tên lửa nhỏ cũng không thể xuyên qua được, sao mày có thể phá vỡ chỉ bằng một kiếm được?”
“Đúng là loại ếch ngồi đáy giếng, vậy thì tao sẽ cắt đứt đoạn đời này của mày, tiễn mày đi đầu thai!” Trần Gia Bảo cười gằn một tiếng, gập đầu ngón tay rồi bắn ra một cái, kiếm khí bộc phát xé không khí lao ra, chỉ nghe thấy một tiếng “phốc” đã xuyên qua trán của Tôn Trường An.
Trên trán của Tôn Trường An xuất hiện một cái lỗ to bằng ngón tay cái, ngay lập tức nó chảy máu đầm đìa, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ kinh sợ, ngã xuống rồi chết thẳng cẳng.
Trần Gia Bảo dùng khinh công bay đến, giống như một thiên thần, chỉ dùng một ngón tay mà đã có thể giết chết Tôn Trường An, vừa mới xuất trận đã ra tay đánh chặn đầu đối phương!
Vẻ mặt của đám người Phương Hoà Nhiên tái đi, Lý Tùng Sơn hoảng sợ, không kiềm chế được mà lui về phía sau hai bước.
Tô Ánh Mai kinh ngạc, đôi môi nhỏ nhắn hơi mở ra, cô như được thấy cảnh trong tiểu thuyết tiên hiệp vậy.
Chỉ có Thôi Xuân Vinh có thực lực gần bằng một nữa Tông Sư đang đứng sau lưng Phương Hòa Nhiên vẫn bình tĩnh, nói với vẻ khinh thường: “Nội lực xuất ra ngoài, đúng là không tệ, nhưng cũng chỉ là thực lực ‘Thông U hậu kỳ’ mà thôi, vẫn là con kiến khi đứng trước nửa bước Tông Sư.”
Tuổi của Trần Gia Bảo quá nhỏ, nên trong tiềm thức ông ta không nghĩ rằng cảnh giới của Trần Gia Bảo ở phía trên.
Bấy giờ Phương Hòa Nhiên mới yên tâm trở lại, trong lòng thầm vui mừng, may mà anh ta đã dẫn Thôi Xuân Vinh tới, có một vị nửa bước Tông Sư này ở đây, Trần Gia Bảo mà xông vào thì cũng chỉ có một con đường chết.
Nghĩ đến đây, Phương Hòa Nhiên kiêu ngạo cười nói: “Trần Gia Bảo, sao mày lại tự chui đầu vào lưới thế này? Chỉ cần mày giao châm pháp Thiên Hành Cửu Châm cho tao, tao sẽ thả Tô Ánh Mai ra, còn mày, thì phải chết.”
Trần Gia Bảo như đã hiểu ra, nói: “Thì ra mục đích của Quỷ Y Môn của chúng mày là Thiên Hành Cửu Châm.”
Vậy đã không còn chỗ nào kì lạ, Trần Gia Bảo và Phương Hòa Nhiên không thù không oán, anh không hiểu tại sao anh ta lại nhằm vào mình, thì ra là vì “Thiên Hành Cửu Châm”.
“Người bình thường không có tội, nhưng sở hữu ngọc quý thì lại thành kẻ chịu tội.
Quỷ Y Môn tao dùng y thuật để tung hoành thế gian, Thiên Hành Cửu Châm là vật quý báu nhất đối với người theo Đông y, có thể đưa người chết trở về trần gian, đắp nặn máu thịt, đây là năng lực thần thánh mà mỗi một người thầy thuốc đều ước ao có được.
Trần Gia Bảo, bây giờ Tô Ánh Mai đang ở trong tay tao, mày hãy ngoan ngoãn giao Thiên Hành Cửu Châm ra đi, tao sẽ thả cô ta.” Vẻ mặt Phương Hòa Nhiên trở nên hưng phấn, không lâu nữa thôi, anh ta sẽ học được Thiên Hành Cửu Châm rồi, trong lòng Phương Hòa Nhiên cảm thấy vô cùng kích động.
“Mày đang uy hiếp tao, đúng không?” Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi, ánh mắt lạnh như băng.
“Không sai.
Quỷ Y Môn tao luôn luôn không chừa mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Mày không nên ép tao biến thành một kẻ phá hoại xấu xa.” Phương Hòa Nhiên nở một nụ cười đầy âm hiểm, lấy một con dao ngắn cực kì sắc bén ra, cách gò má Tô Ánh Mai gò má đẹp tinh tế của Tô Ánh Mai chưa đến một xăng-ti-mét.
Thậm chí, Tô Ánh Mai còn cảm nhận được sự lạnh lẽo mà con dao đã truyền tới làn da mình.
Sắc mặt Tô Ánh Mai thay đổi, cô không sợ chết, nhưng là một người con gái, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp, đều lo sợ nhất chính là bị hủy hoại nhan sắc, điều này còn đau đớn hơn cả việc bị giết, thật sự là sống không bằng chết.
Mặt Trần Gia Bảo lạnh như băng, hai mắt anh hơi híp lại, trong mắt tỏa ra một tia sáng chói lóa, nói: “Trần Gia Bảo tao thích uống rượu mạnh, thích chiều người đẹp, nhưng không thích bị uy hiếp.”
Trần Gia Bảo hiểu rất rõ, một khi mình giao “Thiên Hành Cửu Châm” ra thì Tô Ánh Mai sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, e rằng kết cục sẽ không tốt hơn lúc này là bao.
“Chắc là không theo ý mày được rồi.” Phương Hòa Nhiên cười gằn, nói.
Lý Tùng Sơn ở bên cạnh đang định lặng lẽ ra ngoài để gọi một trăm lẻ tám tên cấp dưới đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó Trần Gia Bảo vào.
Song, ông ta mới vừa nhích chân thì đột nhiên thấy Trần Gia Bảo nhìn về phía mình, ánh mắt rét lạnh đến đáng sợ.
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Tùng Sơn bất giác nhớ tới dáng vẻ thảm thiết khi chết của Tôn Trường An, khí lạnh từ đuôi cột sống xông thẳng lên đỉnh đầu, hoảng sợ tới mức không dám động đậy nữa