Tô Ánh Mai tái mặt bởi vì cô nhìn thấy, ở mỗi tầng lầu đều có hơn mười người mặc đồ đen đeo mặt nạ phòng độc, súng vác vai, đạn lên nòng đi tuần tra xung quanh.
Mà ở mỗi tầng lầu lại có một lớp khói màu xanh nhạt đang lơ lửng trong không trung, đó chắc chắn là loại khí độc mà Phương Hoà Nhiên vừa nói.
Phương Hoà Nhiên hài lòng rót hai ly rượu đỏ, đặt một ly ở trước mặt Tô Ánh Mai, tự mình cụng ly, phát ra một tiếng “đinh” giòn giã rồi đột nhiên nhìn chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên tay một cái rồi cười nói: “Bây giờ chỉ còn mười chín phút hai mươi mốt giây, nhanh thôi, cô sẽ được nhìn dáng vẻ Trần Gia Bảo quỳ xuống cầu xin Phương Hoà Nhiên này tha thứ.”
Sau khi nói xong, Phương Hoà Nhiên uống một hơi cạn sạch ly rượu, cảm thấy cực kỳ hả hê.
Vẻ mặt của Tô Ánh Mai trầm xuống, cô nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh không cần phải lãng phí thời gian và công sức như vậy đâu, sao Trần Gia Bảo lại có thể vì tôi mà dấn thân vào chốn nguy hiểm được chứ?”
Theo bản năng, Tô Ánh Mai nhớ đến ánh mắt đầy vẻ khinh thường mà Trần Gia Bảo dành cho cô cách đây không lâu, tự cười giễu trong lòng: “Anh ta chính là bác sĩ thiên tài của nhà họ Trần mà ngay cả ông Cố Minh Thiên cũng phải kính trọng đấy.
Trong mắt Trần Gia Bảo thì tôi chỉ đơn giản là vợ chưa cưới của anh ta thôi, thật sự không là thứ gì cả.”
Phương Hoà Nhiên không hề lo lắng mà cười một cách tàn nhẫn: “Vậy thì sao nào? Tôi có thể tiếp tục bắt cóc người phụ nữ của cậu ta, nếu lần này Trần Gia Bảo không đến thì tôi sẽ bắt cóc Hàn Đông Vy.
Nếu cậu ta tiếp tục không xuất hiện thì tôi lại bắt cóc người phụ nữ khác của cậu ta, một ngày nào đó cậu ta sẽ phải đến đây thôi.”
Sau khi nghe thấy tên Hàn Đông Vy thì không hiểu sao trong lòng Tô Ánh Mai lại cảm thấy không được thoải mái lắm.
Phương Hoà Nhiên rót ra ba ly rượu đỏ rồi cười nói: “Nào, ăn mừng trước khi chúng ta trả thù được thôi nào, cạn ly.”
“Tất cả đều nhờ có cậu Phương đây làm chủ mọi chuyện.”
Lý Tùng Sơn và Tôn Trường An giơ ly rượu lên một cách phấn khởi, đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch.
Đột nhiên bên ngoài bầu trời của tòa nhà Vĩnh Hằng truyền đến một tiếng ầm.
“Tiếng gì vậy?”
Phương Hoà Nhiên sửng sốt một chút, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng quân sự đang tiến lại gần dưới bóng đêm rồi dừng lại phía trên nóc tòa nhà Vĩnh Hằng, ngay sau đó cửa trực thăng mở ra, lộ ra dáng vẻ lạnh lùng của Trần Gia Bảo.
Qua khung cửa sổ đặt sát đất trên tầng mười bảy, Trần Gia Bảo nhìn thấy Tô Ánh Mai đang bị trói ở trên ghế sô pha thì ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Tô Ánh Mai trở nên kích động ngay lập tức, cô lẩm bẩm: “Vậy mà anh ta lại đến đây vì mình…”
Lúc này, Tô Ánh Mai cũng không biết bản thân đang vui mừng hay đang lo lắng nữa.
Ngay lập tức Phương Hoà Nhiên cảm thấy vừa mừng vừa sợ, tay trái của anh ta nắm ly rượu thật chặt, nói bằng giọng kích động: “Trần Gia Bảo, đường lên thiên đàng mày không đi, địa ngục không mở cửa mày lại xông đến.
Mày nghĩ rằng đột nhập vào tòa nhà bằng đường máy bay là có thể xông vào tầng cao nhất được à ? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Một lát sau.
Dưới tầm quan sát của mọi người xung quanh, Trần Gia Bảo hướng thẳng về phía cửa sổ tầng mười bảy mà nhảy xuống.
Tôn Trường An lắc đầu nói bằng giọng giễu cợt: “Đây là loại kính chống đạn mới được nghiên cứu và sản xuất bằng vật liệu mới nhất, độ dày đạt tới một trăm hai mươi milimet, ngay cả một cái tên lửa nhỏ cũng không thể xuyên thủng được.
Một tên thấp kém như Trần Gia Bảo mày mà cũng đòi phá cửa sổ vào á, ngu xuẩn, đúng là rất ngu xuẩn.”
Bên dưới cao gần một trăm mét, nếu không xuyên qua được lớp kính chống đạn đó thì chắc chắn Trần Gia Bảo sẽ rơi thẳng xuống!
Tô Ánh Mai kêu lên ngay lập tức.
Cứ tưởng Trần Gia Bảo sắp đụng vào lớp kính chống đạn dày cộp thì đột nhiên, trên không trung, anh rút một thanh kiếm dẻo từ thắt lưng ra.
Vẻ lạnh lẽo của thân kiếm tỏa ra khắp bốn phía!
Kiếm khí ở trên thân kiếm xoay chuyển khắp nơi!
Trần Gia Bảo trừng mắt một cách lạnh lùng, chém ra một kiếm, chỉ trong nháy mắt, trong lúc mọi người đang trợn mắt há hốc mồm thì lớp kính chống đạn kiên cố, vững chắc bị Trần Gia Bảo dùng kiếm chém nát!
“Loảng xoảng”, vô số mảnh thủy tinh vỡ văng ra khắp sàn nhà.