“Cô nàng này, chờ lát nữa anh cho em lên đỉnh luôn nhé.” Trần Gia Bảo mỉm cười bắt máy, sau đó đột nhiên nụ cười trên môi anh biến mất, trên trán thoáng qua cơn tức giận tột đỉnh.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông Vy thấy Trần Gia Bảo có vẻ mặt đáng sợ đến vậy, biết chắc là đã xảy ra việc nghiêm trọng gì rồi, trong mắt lướt vẻ lo âu.
Hàn Đông Vy nghĩ không sai, quả thật đã có chuyện quan trọng xảy ra, vì cú điện thoại này do Phương Hòa Nhiên gọi đến, anh ta đã bắt cóc Tô Ánh Mai!
“Trần Gia Bảo, mày có một tiếng để tới tòa nhà Vĩnh Hằng, nếu mày không tới thì một người phụ nữ xinh đẹp như Tô Ánh Mai, cho dù tao có thể nhịn không chạm vào cô ta cơ mà không bảo đảm cấp dưới của tao nhịn được đâu, ha ha ha ha.”
Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên một tia sát ý, lạnh lùng nói: “Nếu cô ấy mất một sợi tóc, tao sẽ làm cho mày chết không được, sống cũng không xong!”
“Trần Gia Bảo, thay vì lãng phí thời gian uy hiếp tao thì mày nên đến tòa nhà Vĩnh Hằng nhanh đi, bây giờ mày chỉ còn năm mươi chín phút mười hai giây thôi.
Nhớ cho kỹ, không được phép báo cảnh sát, cũng không được phép dẫn người tới, nếu không, Tô Ánh Mai phải chết!”
Sau khi nói xong, Phương Hòa Nhiên lập tức cúp điện thoại.
Trần Gia Bảo giận dữ không thôi như thể muốn giết người ngay tại chỗ.
“Gia Bảo, có chuyện gì vậy?”
Đột nhiên giọng nói đầy lo lắng của Hàn Đông Vy vang lên.
Khi nhìn Hàn Đông Vy, cảm xúc giận dữ trong lòng Trần Gia Bảo chợt lùi xuống như thủy triều, anh áy náy nói: “Tô Ánh Mai bị Phương Hòa Nhiên bắt cóc, giờ anh phải đi cứu cô ấy.”
Hàn Đông Vy thảng thốt, đứng bật dậy, quỳ ngồi bên mép giường, dịu dàng sửa sang quần áo Trần Gia Bảo ngay ngắn như một người vợ hiền, nhẹ nhàng nói: “Đi nhanh đi, nhớ phải tự bảo vệ mình.”
Trong lòng Trần Gia Bảo cảm động, nhẹ nhàng đặt lên môi Hàn Đông Vy một nụ hôn rồi xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Trần Gia Bảo lập tức lạnh đi, sát ý nổi lên trong mắt! Anh bước nhanh đến cửa phòng Hương Giang, gõ cửa.
Hương Giang kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, không phải bây giờ ông chủ đang làm chuyện đó với Hàn Đông Vy sao? Chẳng lẽ ông chủ hăng hái quá, một mình Hàn Đông Vy không chiều được nên muốn kéo cả mình vào sao? Nghĩ đến đây, Hương Giang cắn môi dưới, hơi do dự nhưng vẫn đỏ mặt đi ra mở cửa, lại thấy nét mặt của Trần Gia Bảo lạnh như băng, toàn thân toát lên sát ý dữ dội.
Trong chớp mắt, Hương Giang tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Đi với tôi, tối nay đi giết người, giết rất nhiều người.”
Trần Gia Bảo xoay người rồi đi ra ngoài.
Nghe vậy, Hương Giang hưng phấn hẳn, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời lên.
Đúng lúc cô đang muốn giết người, càng nhiều càng tốt.
Cùng lúc ấy, tại tòa nhà Vĩnh Hằng, trong một căn phòng trên tầng mười bảy.
Phương Hòa Nhiên đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da thật, bắt chéo hai chân, tâm trạng vô cùng hào hứng.
Người ngồi đối diện anh ta, chính là Tô Ánh Mai.
Giờ phút này, lễ phục màu trắng của cô không hề bị xây xát gì, có điều hai tay cô bị dây thừng trói ra sau lưng, trông khá là chật vật.
Sau lưng Phương Hòa Nhiên có ba người đang đứng, lần lượt là Tôn Trường An, Lý Tùng Sơn – người đứng đầu nhà họ Lý, cùng với một ông lão chưa biết tên.
Phương Hòa Nhiên ngửi miệng chai rượu vang Lafite 1982, vẻ mặt say đắm hưởng thụ.
Đột nhiên anh ta mở mắt ra, cười nói với Tô Ánh Mai: “Trần Gia Bảo sắp đến rồi, nhưng cô biết không, tòa nhà Vĩnh Hằng này được nhà họ Tôn xây dựng nên, có gắn máy theo dõi mọi ngõ ngách, hơn nữa mỗi tầng đều có hơn mười sát thủ có súng, trong hành lang còn có khí độc do Quỷ Y Môn chúng tôi đặc biệt chế tạo.”
“Có thể nói cả tòa nhà Vĩnh Hằng đã bị bủa vây khắp nơi, chỉ cần Trần Gia Bảo dám bước vào một bước, cho dù hắn ta là thánh thần đi chăng nữa chắc chắn cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Còn cô, sau khi Trần Gia Bảo chết rồi, tôi sẽ hành hạ cô thật tận tình.”
Sau khi nói xong, đám người Phương Hòa Nhiên cười phá lên.
Sắc mặt Tô Ánh Mai bỗng trắng bệch, không kiềm được mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Trần Gia Bảo, van xin anh, đừng tới đây, tôi không đáng để anh cứu đâu…”
Thành phố Hòa Bình, biệt thự nhà họ Liễu.
Liễu Đức Thắng đang ngồi trong phòng khách của biệt thự với tâm thế khiếp sợ.
“Ý của ông là phái Quỷ Y đã bắt tay với nhà họ Lý và nhà họ Tô, họ không chỉ bắt cóc Tô Ánh Mai mà còn bày thiên la địa võng ở khắp nơi nhằm uy hiếp Trần Gia Bảo đến tòa nhà Vĩnh Hằng hả?”
Tin này gây bàng hoàng đến nỗi ngay cả người có kiến thức sâu rộng như Liễu Đức Thắng lúc nghe tin cũng không khỏi khiếp sợ.
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ bình thường đang cung kính đứng cách Liễu Đức Thắng ba mét, nói bằng vẻ phục tùng: “Tin này hoàn toàn chính xác, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới điều tra được.
Nếu tôi đoán không lầm thì chắc bây giờ Trần Gia Bảo đang trên đường tới tòa nhà Vĩnh Hằng rồi.”
Trong mắt Liễu Đức Thắng tràn đầy vẻ phức tạp, vừa kinh ngạc lại vừa khiếp sợ, còn xen lẫn một chút mơ hồ và lo lắng.
Anh ta nhíu mày nói: “Không ngờ sau ngần ấy năm mà phái Quỷ Y lại xuất hiện một lần nữa.
Nhưng mà thế này cũng hay, không biết Trần Gia Bảo có chết hay không nhưng cậu ta xúc phạm đến phái Quỷ Y thì là do cậu ta tự chuốc họa vào thân, khó mà sống nổi.”
Người đàn ông trung niên đó hỏi bằng giọng tò mò: “Cậu Liễu, Quỷ Y là môn phái nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe thấy?”
“Tôi biết đến môn phái này cũng là khi còn nhỏ, tôi tìm được tài liệu về họ trong kho lưu trữ hồ sơ của nhà họ Liễu ở thành phố Hồ Chí Minh đấy.”