Cực Phẩm Thần Y

Chương 26




Chương 26

 

“Xem ra bác cũng có mắt nhìn đấy.” Trần Gia Bảo liếc xéo bác Trung, ngay sau đó đi đến bên cạnh Tạ Duy Tùng, nhanh chóng rút cây kim châm cất đi, thản nhiên trả lời: “Đứng lên đi, sau này nhớ giữ mồm giữ miệng cho kĩ vào, nếu không thì anh sẽ trở thành thằng ngốc như anh nói đấy.”

 

Tạ Duy Tùng tức tối bật người dậy, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Tôi lạibình thường rồi.”

 

Mọi người xôn xao xì xầm, lập tức có cái nhìn khác về con người Trần Gia Bảo.

 

Hàn Đông Vy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm vui mừng.

 

Bác Trung cười nói: “Duy Tùng, cháu mau cảm ơn cậu ta đi, nếu không phải cậu ta giơ cao đánh khẽ, cả đời này cháu có lẽ sẽ bị liệt luôn rồi.

 

“Bác Trung, bác nói thật chứ? Kẻ lừa đảo như cậu ta sao có thể giỏi như vậy được? Nói không chừng chỉ là may mắn mà thôi.” Tạ Duy Tùng thật sự hoàn toàn không tin vào Trần Gia Bảo chút nào.

 

Trần Gia Bảo ngầm lắc đầu, mắng thầm một câu “óc heo”, mặc kệ anh ta mà quay đi chỗ khác.

 

Bỗng nhiên cửa của phòng ngủ bên cạnh được đẩy ra, một người bác sĩ trung niên mặc áo dài trắng bước ra.

 

Tạ Anh Dũng không quan tâm tới Trần Gia Bảo nữa, ngay lập tức bước lên trước lo lắng hỏi: “Bác sĩ Hồ, tình huống của bố tôi như thế nào rồi?”

 

Bác sĩ Hồ lắc đầu thở dài, nói: “Nói thật với anh, tình huống không được tốt cho lắm.”

 

Trong tức khắc vẻ mặt của người nhà họ Tạ đều thay đổi.

 

Cho dù là Tạ Anh Dũng đã quen đương đầu với sóng gió cũng không thể nào kiềm chế được mà tái mặt đi.

 

Vẻ mặt của Hàn Đông Vy cũng hơi khó coi, tự nhủ với bản thân mình: “Bác sĩ Hồ là chuyên gia khoa não giỏi nhất cả nước, nếu như đến cả ông ta cũng bảo là không cứu được thì chẳng phải là đã không còn biện pháp nào khác hay sao?”

 

Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Chưa chắc, chuyên gia chưa chắc đã là điều đúng nhất. Ông ta chữa không được không có nghĩa là người khác cũng không thể chữa được.”

 

Giọng nói của anh cũng không nhỏ, mọi người đều quay đầu lại nhìn Trần Gia Bảo.

 

Vẻ mặt của Hồ Quốc Trung trầm xuống, nhíu mày nói: “Cậu là ai?”

 

Trần Gia Bảo cười nói: “Vừa hay, tôi cũng là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ Đông y.

 

Hồ Quốc Trung nhếch miệng, chê bai: “Y học cổ truyền đã lạc hậu từ lâu, sao có thể so với nền y học phương Tây chứ, nhìn tuổi tác cậu còn khá trẻ, chẳng qua là học được vài ba bài thuốc nát lỗi thời mà thôi, vậy mà cũng dám mang ra đây khoe à. Hiện giờ người trẻ tuổi đều khinh người quá đáng, thật sự không biết khiêm tốn chút nào.”

 

Đám người Tạ Anh Dũng thầm gật đầu, Đông y chữa bệnh bằng cách dùng các kinh nghiệm tích lũy thực tế, tất nhiên nó không thể so sánh với y học hiện đại sử dụng khoa học kĩ thuật được.

 

Trần Gia Bảo khinh thường đáp: “Ông thế mà là chuyên gia ư, hiểu biết ít ỏi như vậy, dựa vào cách nhìn này của ông, tôi dám chắc rằng ông hoàn toàn không hiểu gì về Đông y.”

 

Hồ Quốc Trung bực tức lớn tiếng: “Buồn cười, tôi là bạn thân của chuyên gia y học cổ truyền có tiếng Lương Bá Nam, ông ấy còn không dám nói như vậy, cậu tốt nghiệp trường Đông y nào mà dám nghi ngờ tôi?”

 

Trần Gia Bảo lắc đầu trả lời: “Tôi chưa từng học qua trường Đông y nào cả, nhưng tôi biết rõ y học cổ truyền vô cùng sâu rộng, chỉ có một số kẻ giả dạng hiểu biết lừa người lấy tiếng mới không tin vào hiệu quả chữa bệnh của Đông y.”

 

Nói lời này, đơn giản chỉ là chửi thẳng vào mặt Hồ Quốc Trung mà thôi.

 

Hồ Quốc Trung là chuyên gia hàng đầu trong nước, người nào gặp ông ta mà không kính trọng, cư xử đúng mực cơ chứ?

 

Ông ta tức giận quát: “Mới tí tuổi đầu mà đã lên mặt như thế, nếu đã vậy, cậu dám đánh cược với tôi không? Nếu như cậu không chữa được cho ông Tạ thì lập tức dập đầu xin lỗi cho tôi.”