Một nháy mắt, hai lưồng khí tức cường hãn, xông thẳng về phía Thiên Mệnh Âm Dương Sư, người mạnh như Thiên Mệnh Âm Dương Sư, cũng cảm thấy khó giải quyết một chút.
"Cho dù võ thuật của các người có thần kỳ đến đâu, cũng không thể nào lấp đầy sự chênh lệch rất lớn của cảnh giới được!"
Thiên Mệnh Âm Dương Sư hét to một tiếng, tay phải khẽ vô ở không trung, một đốm lửa hội tụ trong tay ông ta, hình thành một thanh kiếm dài ba thước.
Trần Gia Bảo kinh ngạc, mặc dù anh điều khiển hỏa cầu ở giữa không trung, sợ bị bỏng, nhưng Thiên Mệnh Âm Dương Sư lại trực tiếp dùng tay nắm chặt hoả kiếm, có lẽ Thiên Mệnh Âm Dương Sư dùng chân khí bọc bàn tay lại, tránh cho việc lòng bàn tay tiếp xúc trực tiếp với lửa.
Đột nhiên, Thiên Mệnh Âm Dương Sư cử động, khởi động thân pháp kỳ dị khó lường, bỗng nhiên biến mất tại ngay tại chỗ, sau khi cơ thể lóe lên mấy lần ở giữa đường, thì vượt đến trước mặt Trần Gia Bảo, hoả kiếm trong tay mang theo ngọn lửa mãnh liệt, chém xuống đầu Trần Gia Bảo!
Ngay lúc Thiên Mệnh Âm Dương Sư biến mất, Trần Gia Bảo. đã chuẩn bị kỹ càng, điều khiển hỏa cầu trong tay, đón lấy hoả kiếm.
Còn Đạm Đài Thái Vũ bên cạnh thấy thế, sắc mặt nghiêm nghị dùng kiếm chém tới.
Kiếm mang chưa tới, quang ảnh đã tới.
Ngũ thải quang mang loá mắt áp chế chân nguyên của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, lửa của hỏa kiếm trong tay ông ta không những yếu không ít, ngay cả tốc độ chém Trần Gia Bảo cũng chậm lại.
Ánh mắt Thiên Mệnh Âm Dương Sư hiểm độc, chân nguyên trong cơ thể lại thôi thúc, vậy mà không nhìn kiếm mang của Đạm Đài Thái Vũ, hoả kiếm trong tay lại chém về phía Trần Gia Bảo.
Chỉ một thoáng, hoả kiếm chém hoả cầu thành hai mảnh, bộc phát ra một luồng sóng nhiệt cực lớn, phả vào ba người bọn họ.
Trần Gia Bảo trực tiếp bị nội kình của Thiên Mệnh Âm Dương Sư đánh trúng, bị thương nặng nhất, kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu, bay ngược về phía sau khoảng năm sáu mét.
May mà có Đạm Đài Thái Vũ trước đó đã áp chế chân nguyên của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, đồng thời Trần Gia Bảo chuyển hóa nội kình, nếu không, anh sẽ chỉ bị thương càng nghiêm trọng hơn.
Thiên Mệnh Âm Dương Sư cũng không dễ chịu như vậy.
Dù ông ta một kiếm chém đứt hỏa cầu, làm Trần Gia Bảo bị thương, nhưng ông ta cũng bị nội kình bộc phát ra chấn động suýt nữa là đứng không vững, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, suýt nữa là phun ra một ngụm máu.
Đột nhiên, ngũ thải kiếm mang phá vỡ sóng nhiệt, chém lên đầu mệnh Âm Dương sưt
Chính là Đạm Đài Thái Vũ!
Trong lúc sóng nị ộc phát vừa nãy, Đạm Đài Thái Vũ bị ảnh hưởng nhỏ nhất, lại thêm có ngũ thải quang mang bảo. vệ, dường như trong một nháy mắt đã có thể khôi phục bình thường, tiếp tục cầm kiếm chém về phía Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
"Không hay rồi!"
Sắc mặt Thiên Mệnh Âm Dương Sư thay đổi, vừa ngưng tụ cương khí trong lòng bàn tay ngăn ở trước người, vừa nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng mà, tốc độ của ông ta dù có nhanh, nhưng "Thần Châu thất biến vũ thiên kinh" không phải tầm thường như: vậy? Vốn dĩ không cho Thiên Mệnh Âm Dương Sư có cơ hội rút lui, ngũ thái kiếm mang đã nặng nề mà chém vào cương khí trong lòng bàn tay ông ta.
Khí huyết trong cơ thể vốn dĩ đang cưồn cuộn, lại cứng rắn chống đỡ một kiếm dùng hết toàn lực của Đạm Đài Thái Vũ, toàn thân lập tức chấn động mạnh, ngửa lên trời phun ra một ngụm máu tươi, "bịch bịch bịch" lui về phía sau mấy bước cơ thể mới miễn cưỡng ngừng lại.
Chỉ gặp hắn sắc mặt lại tái nhợt mấy pi không có chút huyết sắc nào mặt trắng giống như ma rất đáng sợ, mà vạt áo trước ngực thì bị máu tươi nhuộm đỏ, muốn bao nhiêu chật vật có bao nhiêu chật vật. Trái lại Đạm Đài Thái Vũ, cầm kiếm ngạo nghễ đứng tại chỗ, không bị thương gì, kiếm ý ngất trời.
Trần Gia Bảo đi đến, cùng Đạm Đài Thái Vũ sóng vai mà chiến đấu, lau đi vết máu bên khóe miệng, nói: "Xem ra võ học của Việt Nam chúng ta, thật sự có thể lấp đầy chênh lệch về cảnh giới, hôm nay thần thoại Nhật Bản nhất định sẽ biến thành một trò cười."
Sắc mặt Thiên Mệnh Âm Dương Sư thay đổi, lần đầu tiên trong đời, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cảm giác sợ hãi.