"Tôi tên là Lôi Ngạo, xuất thân từ nhà họ Liễu ở Hà Nội Việt Nam" Lôi Ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Ngăn cản hai người, tất nhiên là vì giết các người, mà giết các người, là vì muốn cướp "ngọc tỉ truyền quốc" về”"
Nhà họ Liễu Hà Nội Việt Nam?
Trong đầu Trần Gia Bảo chợt loé lên linh quang, đột nhiên nhớ tới, trước đó lúc ở thành phố Hoà Bình, Liêu Đức Thắng nhà học Liễu ở thành phố Hoà Bình, có cũng từng nói bọn họ là chỉ nhánh nhà họ Liễu ở Hà Nội, nói như vậy, mình giết Liễu Đức Thắng, vậy mình với nhà họ Liễu ở Hà Nội đã có mối thù không nhỏ, chỉ là không ngờ, người của nhà họ Liễu ở Hà Nội, vậy lại tới đảo Hải Ninh Nhật Bản, còn tuyên bố muốn cướp đi "ngọc tỈ truyền quốc".
Xem ra, Thiên Mệnh Âm Dương Sư nói tới, hợp tác với gia tộc lớn ở Hà Nội Việt Nam chính là nhà họ Liễu, nói như vậy,
là nhà họ Liễu ở Hà Nội biết lối vào thánh địa Hà Nội, cũng là nhà họ Liễu muốn có "ngọc tỉ truyền quốc, chỉ là, bọn họ cần "ngọc tỉ truyền quốc" có tác dụng gì?
Trần Gia Bảo trầm tư trong lòng.
Lúc này, Đạm Đài Thái Vũ lắc đầu, nói với Lôi Ngạo: "Ông không giết được chúng tôi, nể tình ông là người Việt Nam, ông tránh ra đi”
Sau khi đột phá đến cảnh giới "truyền kỳ trung kỳ", Đạm Đài Thái Vũ dù không dám lớn tiếng nói mình vô địch ở cùng cảnh giới, dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nhưng mà, Đạm Đài Thái Vũ tự nhận là muốn mạnh hơn đại đa số cường giả "truyền kỳ trung kỳ" trên đời này, ví dụ như, vị Lôi Ngạo của nhà họ Liễu trước mặt này, Đạm Đài Thái Vũ liền tự nhận là có thể nhẹ nhàng thắng được.
Đối mặt lòng tốt khuyên nhủ của Đạm Đài Thái Vũ, Lôi Ngạo giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, nhịn không được cười lên ha ha, tiếng cười trào phúng bao. trùm lên cả tiếng gầm rú của ngọn lửa xung quanh, và cả tiếng "lộp bộp" của những cái cây đang cháy.
Giữa hai chân mày của Đạm Đài Thái Vũ có một tia không VuÏ.
Thật lâu, Lôi Ngạo mới ngưng cười, khí thế bỗng nhiên dâng lên, nói: "Cô gái, tôi nhớ cô là người của Ngô Uyển Tông. "Không sai" Đạm Đài Thái Vũ gật gật đầu, thản nhiên nói: "Làm sao?"
Lôi Ngạo nhìn Trần Gia Bảo, lại nhìn Đạm Đài Thái Vũ, với một thái độ từ trên cao nhìn xuống, nói: Ngô Uyển Tông là đại tông ẩn thế của Việt Nam, nể mặt Ngô Uyển Tông, tôi có thể cho cô một cơ hội Chỉ cần cô phân rõ giới hạn với Trần Gia Bảo, đồng thời chủ động giao ra "ngọc tỈ truyền quốc”, tôi có thể tha cho cô một lần, đồng thời có thể đảm bảo cô có thể bình yên rời khỏi đảo Hải Ninh thậm chí là rời khỏi Nhật Bản, còn về Trần Gia Bảo, hôm nay phải chết ở đây, cũng tất nhiên phải chết ở đây"
Đôi mi thanh tú của Đạm Đài Thái Vũ khẽ chau lại, hơi nắm chặt chuôi kiếm của kiếm Thu Thủy, nói: Tôi không biết anh sao lại ngạo mạn như vậy, tự nhận là có thể uy hiếp tôi, đồng thời có thể giết Trần Gia Bảo. Tôi luôn luôn cho rằng kiêu ngạo tự mãn, tầm nhìn thiển cận là đặc điểm của võ giả Nhật Bản, không ngờ người đến từ Việt Nam là anh chỉ có hơn chứ không có kém, thật sự là khiến người khác thất vọng"
Trần Gia Bảo nhịn không được bật cười, nói: “Tôi cũng rất tò mò, tại sao ông lại tự tin như vậy, có thể giết được tôi? Chung quy đến cùng, ông chẳng qua chỉ là một người của cảnh giới "truyền kỳ trung kỳ" thôi, ở Việt Nam cùng lắm là có thể tính một nhân vật hơi nổi tiếng thôi, còn lâu mới đạt được đỉnh cao của võ đạo.
Nhưng mà tôi vừa mới nghe ông nói, hình như ông đã từng vô địch thiên hạ, giống như sống chết của tất cả mọi người đều đã nằm trong lòng bàn tay ông, thật sự là tự đại khiến người khác bật cười."
Thái độ kiêu ngạo tự đắc trên mặt Lôi Ngạo biến mất, ngược lại âm trầm đáng sợ, hai tay từ trong ống tay áo lấy ra, để ra sau lưng, cười lạnh hai tiếng, nói: "Hai tiểu bối vô tri, vậy mà lại lấy cường giả "truyền kỳ trung kỳ" bình thường đi đánh đồng với tôi, rất nhanh tôi sẽ để cho các người biết, các người sai lầm và ngu xuẩn đến mức nào”
"Nếu ông đã tự cho mình siêu phàm như vậy, vậy thì dùng kiếm của tôi, nói cho ông biết sự thật tàn khốc" Đạm Đài Thái Vũ tay cầm chuôi kiếm, đang chuẩn bị cầm kiếm xông thẳng về phía trước.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo đưa tay phải ra chặn cô ta.