Trần Gia Bảo kinh hãi nói: “Cô điên rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ nổ tung mà chết đấy, buông ra ngay!”
“Tôi không” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đạm Đài Thái Vũ trở nên tái nhợt vì những cú tấn công liên tiếp của khí vận ở trong cơ thể mình, nhưng cô ta vẫn quật cường không hề lùi bước nói với anh: "Nếu chỉ có một mình anh thừa nhận khí vận của "Ngọc tỷ Truyền quốc" thì không bao lâu nữa sẽ bị nổ tung mà chết.
Nếu tôi có thể giúp anh chia sẻ gánh nặng này thì anh sẽ sống thêm được một thời gian, nói không chừng thật sự sẽ xảy ra thay đổi, từ đó tìm ra con đường sống sót cho cả hai chúng ta”
“Cô...cô điên thật rồi” Trần Gia Bảo hoàn toàn kinh ngạc, người phụ nữ này vừa là kẻ thù lại giống như một người bạn, thế mà không màng tất cả xả thân cứu anh hết lần này đến lần khác, cô ta điên rồi, thật sự là điên rồi!
Trong động Ngũ Sắc, “Ngọc tỷ Truyền quốc” bay lơ lửng trong không trung, tựa như một vị thần giận dữ nổi cơn thịnh nộ toát ra khí tức cuồng bạo quét sạch toàn bộ không gian. Giống như ngày tận thết
"Tôi cũng không biết mình có bị điên hay không, mà chỉ biết rằng nếu như anh chết ở đây thì tôi thật sự sẽ phát điên." Đạm Đài Thái Vũ nắm chặt tay của Trần Gia Bảo, cảm nhận được khí vận truyền đến từ trong cơ thể của anh ngày càng mạnh mẽ sau đó vội vàng lên tiếng: "Nếu như anh lại không nghĩ ra cách nào khác thì có lẽ chúng ta sẽ phải chết ở đây thật đấy"
Ngay khi cô ta vừa mở miệng, luồng khí vận khổng lồ tấn công vào kinh mạch của mình, cho dù có cố gắng vận chuyển “Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên” để chống lại nhưng khóe miệng vẫn chảy ra một vết máu.
Tuy nhiên, Đạm Đài Thái Vũ vẫn nắm chặt tay Trần Gia Bảo mà không hề buông lỏng, y như ánh mắt của cô ta vậy vô cùng kiên định không rời không bỏ.
Giây phút này, cô ta và Trần Gia Bảo giống như hai chiếc xô đã đựng đầy nước, mà khí vận trong "Ngọc tỷ Truyền quốc" giống như lũ lụt, một khi chiếc xô bị đổ đầy nước thì sẽ bị nổ tung.
Tuy nhiên, so với Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ chỉ hai chiếc xô đựng nước nhỏ, mà khí vận”của “Ngọc tỷ Truyền quốc" lại giống như nước trong hồ chứa, sớm muộn gì hai người họ sẽ bị nổ tung mà chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trần Gia Bảo nhìn Đạm Đài Thái Vũ chăm chú, niềm tin sống sót mãnh liệt lại lần nữa bùng cháy trong lòng anh.
“Được rồi!" Hai mắt anh trở nên sáng ngời, ý chí dâng cao rồi đột nhiên cười lớn: "Tôi không tin hai chúng ta hợp tác với nhau lại không thể chiến thắng được “Ngọc tỷ Truyền kỳ”, nếu ông trời bắt tôi phải chết, thì tôi sẽ chống lại trời!"
Trần Gia Bảo nói xong, rồi đột nhiên rút toàn bộ chân khí vốn có trong cơ thể đang dùng để chống đỡ khí vận của “Ngọc tỷ Truyền quốc” lại, hoàn toàn không hề phòng bị chỉ để mặc cho khí vận của nó xâm nhập vào trong người mình.
Trong chốc lát luồng khí vận khổng lồ càng thêm điên cưồng hoành hành ngang dọc trong cơ thể anh, cả người Trần Gia Bảo run lên dữ dội, khóe miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cảm giác được tình huống không bình thường của Trần Gia Bảo, Đạm Đài Thái Vũ sợ hãi kêu lên: "Anh điên rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ chết càng nhanh hơn!"
"Dù làm thế nào thì cũng phải chết, không bằng trước khi chết liều mạng một lần, nói không chừng có thể tìm được đường sống trong cõi chết, nếu tôi thật sự có thể đột phá được “Cảnh giới Truyền kỳ” vậy thì cơ thể của tôi sẽ hấp thu được càng nhiều vận khí hơn, có thể kiên trì lâu hơn một chút!" Ánh mắt của Trần Gia Bảo tràn đầy kiên quyết, máu tuôn ra từ năm giác quan cùng ngày càng nhiều hơn, lại vận chuyển “Tiên Vũ Hợp Tông Quyết” một lần nữa, thử điều khiển luồng khí vận khổng lồ trong cơ thể, đột phá “Cảnh giới Truyền kỳ”.
Đạm Đài Thái Vũ kinh ngạc không thôi rồi không dám tin mà nói: "Vào lúc này rồi mà anh vẫn còn muốn đột phá cảnh giới hay sao?"