Trần Gia Bảo có một loại cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt trong người, mở miệng nói đầy khó khăn: “Thứ này... sống động..”
“Anh đang nói về ai vậy?” Đạm Đài Thái Vũ sửng sốt, trong đầu chợt nảy sinh một ý nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía “Ngọc tỷ Truyền kỳ” đang lơ lửng giữa không trung, rồi kinh ngạc nói: "Anh đang nói là " Ngọc tỷ Truyền kỳ cũng có sinh mệnh sao?”
rí tuệ của riêng mình..." Trần Gia Bảo cười khổ Biểu tượng truyền thuyết về quyền lực của Việt
Nam trong hai nghìn năm, hơn nữa còn chứa đựng một nguồn khí vận khổng lồ như vậy. Cũng không có gì phải ngạc nhiên khi nó có được trí tuệ của con người."
Hóa ra là khi Trân Gia Bảo hấp thu khí vận của "Ngọc tỷ Truyền kỳ", dưới sự thao tác của anh, lúc đầu chỉ hấp thu một ít linh khí, so với khí vận mà bản thân của “Ngọc tỷ Truyền quốc” chứa đựng hơn hai ngàn năm chỉ như một giọt nước trong hồ vậy. Bởi vậy không khiến nó phải chú ý, cũng chính vì thế Trần Gia Bảo đã không phát hiện ra một biến cố lớn là "Ngọc tỷ Truyền quốc" đã có được trí tuệ của riêng mình.
Tuy nhiên khi Trần Gia Bảo tiếp tục hấp thụ và sắp đột phá đến "Cảnh giới Truyền Kỳ" cho nên cần phải hấp thu thêm rất nhiều năng lượng, "Ngọc tỷ Truyền quốc" cũng bắt đầu chú ý đến khí vận của mình không ngừng thất thoát thì chợt nổi giận, hơn nữa còn cố gắng chống lại, truyền khí tức điên cuồng của chính mình vào trong cơ thể Trần Gia Bảo định khiến cho kẻ to gan lớn mật dám ăn trộm khí vận của mình bị "no căng mà chết"
Chính vì thế hiện tại mới xuất hiện cảnh tượng này.
m chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đạm Đài Thái Vũ đã ngốc lặng. Bản thân “Ngọc tỷ Truyền quốc” đã chứa đựng khí vận vô cùng to lớn không gì sánh nổi, cộng thêm có được trí tuệ của riêng mình, chẳng phải càng trở nên lợi hại hơn à?
Khuôn mặt của Trần Gia Bảo rướm máu, anh cười khổ: "Tôi cũng không biết phải làm thế nào. Nó quyết tâm giết tôi ngay bây giờ. Tôi hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của nó mà chỉ có thể để cho khí vận của nó tấn công vào kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của mình. Có lẽ lần này tôi thật sự sẽ phải chết ở đây."
Anh trực tiếp phải thừa nhận sự tấn công từ khí vận của "Ngọc tỷ Truyền Quốc", có thể cảm nhận được một cách trực tiếp sức mạnh cường đại của luồng khí vận này, còn chưa kể đây chỉ có anh và Đạm Đài Thái Vũ, kể cả khi Lưu Ly đến đây thì e rằng cũng không thể làm gì được.
Lần đầu tiên trong đời Trần Gia Bảo cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao như bây giờ.
Vẻ mặt của Đạm Đài Thái Vũ đột nhiên thay đổi, cô ta đã từng nhìn thấy Trần Gia Bảo rơi vào trong hoàn cảnh tuyệt vọng vài lần. Nhưng cho dù là lúc nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ luôn nỗ lực phản kháng và chiến đấu với tinh thần cao độ, dường như không bao giờ nhận thua.
Tuy nhiên dáng vẻ Trần Gia Bảo cười khổ chấp nhận số phận của mình như bây giờ, thì đúng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy nó, thật sự không còn cách nào khác sao?
Đột nhiên ánh mắt Đạm Đài Thái Vũ trở nên nghiêm túc, sau đó nói: “Anh còn có một trận chiến quyết định với tôi vì vậy. tôi không cho phép anh chết ở chỗ này!” Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Nếu còn có cơ hội, tôi cũng muốn đấu với cô một trận, nhưng..."
“Không có nhưng nhị gì hết..." Đạm Đài Thái Vũ cắn chặt răng như thể đã đưa ra một quyết định nào đó rồi nói: "Tôi đã nói rồi, nếu như ông trời đã định anh phải chết, vậy thì Đạm Đài Thái Vũ tôi là cơ hội để anh có thể sống tiếp.
Nói xong cô ta đột nhiên nắm lấy tay Trần Gia Bảo, trong thoáng chốc khí vận điên cuồng trong kinh mạch của anh đã †ìm thấy một con đường trút bỏ khác, truyền từ nơi bàn tay giao nhau của hai người chuyển qua cơ thể của Đạm Đài Thái Vũ.
Tình trạng cơ thể của Trần Gia Bảo ngay lập tức trở nên tốt hơn nhiều
Nhưng cả người Đạm Đài Thái Vũ bị chấn động và gần như ngay lập tức một vệt máu tươi từ khóe miệng chảy xuống chiếc cằm trắng mịn của cô ta.
Một vẻ đẹp vừa thê lương lại điềm mỹ.