Takasugi Narumi lắc đầu rồi nói: "Rừng cây phía sau tôi dẫn thẳng đến bãi biển. Nhưng tôi cũng không biết có ai đang giúp đỡ Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ ở đó hay không? Nói cách khác tôi không biết hai người họ vẫn còn đang ở trên đảo hay là đã trốn ra biển rồi” Vẻ mặt của Terai Chika chợt thay đổi, sau đó nghiêm nghị nói: "Câu hỏi này rất quan trọng, nếu như Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đã thật sự trốn thoát, vậy thì sau này muốn tìm ra bọn họ trong biển người chắc chắn sẽ rất khó khăn hơn bây giờ nhiều, đều tại thằng ngốc Kazama Hisito này khiến chúng ta rơi vào thế bị động như vậy!"
Cô ta nổi giận lại đá thêm vài cú nữa lên trên xác của Kazama Hisito, sau khi lửa giận trong lòng giảm bớt một chút, cô ta lại tiếp tục nói: "Ông Takasugi, ông có ý kiến gì không?"
Takasugi Narumi khẽ trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Kế sách hiện tại chỉ có thể đi nhờ vả Thiên Mệnh Âm Dương Sư thôi, nhờ ông ta sử dụng bí thuật để điều tra thi thể của Kazama Hisito. Có lẽ chúng ta có thể biết được là kẻ nào đã giế t chết ông ta. Đến lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể dựa vào manh mối này để tìm ra Trần Gia Bảo và Đạm Điền Thái Vũ”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi” Vẻ mặt Terai Chika đầy nghiêm túc sau đó dặn dò những người bên cạnh: “Các anh đưa tất cả thi thể của các thành viên lính thuộc đội lính đánh thuê trong khu rừng này lên boong tàu, sau khi xác nhận rõ thân phận thì cấp tiền trợ cấp đầy đủ. Ngoài ra, hãy chọn thêm hai người nữa đưa thi thể của tên ngốc Kazama Hisito đến Đông Chiếu Thần cung đi!"
Hơn một giờ sau trong Đông Chiếu Thần cung đổ nát, xác của Kazama Hisito nằm yên lặng trước mặt Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Sắc mặt của ông ta vô cùng u ám và đáng sợ, dường như đang cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng ngăn không cho. nó bùng phát ra ngoài, sau đó trầm giọng nói: “Nói đi, có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Terai Chika liếc nhìn Takasugi Narumi rồi nói: “Ông Takasugi, hay là ông nói đi”
Takasugi Narumi khẽ ho hai tiếng rồi kể lại chuyện này một lượt sau đó nói: “Tình hình là như thế này mong rằng Thiên Mệnh Âm Dương Sư có thể thực triển bí thuật để tìm ra thông tin của kẻ giết người, từ đó có thể đoán được tình huống của Trần Gia Bảo và Đạm Điền Thái Vũ"
Nghe nói rằng Kazama Hisito còn có thời gian để ra tay với người khác, nhưng không tranh thủ cơ hội phát ra tín hiệu cảnh cáo, Thiên Mệnh Âm Dương Sư bỗng nổi giận đến cực điểm rồi mắng một tiếng giống hệt Terai Chika: "Đúng là một †ên rác rưởi!”
Cơn giận dữ của ông ta còn mạnh mẽ và mang lại áp lực hơn cả Terai Chika.
Hai người Terai Chika và Takasugi Narumi đều im lặng, đến thở cũng không dám.
Thiên Mệnh Âm Dương Sư nguôi giận một chút rồi mới mở miệng nói: "Thôi, để tôi xem là rốt cuộc kẻ nào đã giế t chết Kazama Hisito"
Sau đó ông ta bắt quyết ngón tay phải của mình thành một mũi kiếm, chỉ vào vết thương của Kazama Hisito rồi mở miệng niệm thần chú Ưng Đông
Trong khoảnh khắc đó, chỉ nhìn thấy ngón kiếm của ông ta đang từ từ nâng lên khỏi vết thương của Kazama Hisito, một luồng sáng mờ nhạt mang màu sắc sặc sỡ của kiếm khí toát ra từ cổ họng của anh ta bay lơ lửng giữa không trung theo. lực kéo của Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Đây là lần đầu tiên Terai Chika nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ như vậy, cô ta suýt chút nữa phải sợ hãi kêu lên, vội vàng che miệng mình lại.
Chẳng mấy chốc, ánh kiếm màu sặc sỡ yếu ớt này đã tiêu tán giữa không trung.
Thiên Mệnh Âm Dương Sư nặng nề nói: "Đây là kiếm khí của Đạm Đài Thái Vũ, mà không hề có linh khí của Trần Gia Bảo." "Điều đó chứng tỏ rằng Đạm Đài Thái Vũ đã một mình giế t chết Kazama Hisito hơn nữa còn đâm xuyên cổ họng của anh ta chỉ bằng một nhát kiếm sao? Takasugi Narumi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ tất cả vết thương của Đạm Đài Thái Vũ đã lành lặn rồi sao?”
Terai Chika đột nhiên cau mày lại, nếu như vết thương của Đạm Đài Thái Vũ đã khôi phục, thì vết thương của Trần Gia Bảo cũng đã sắp khỏi hẳn, trong tình huống như vậy, chỉ dựa vào sự giúp đỡ của đội lính đánh thuê Liệt Ưng thì cho dù có. tìm được Trần Gia Bảo cũng hoàn toàn không có cách nào. ngăn chặn hai người họ.