Đừng nói, vừa rồi ông ta đối mặt với sự tức giận của Thiên Mệnh Âm Dương Sự, loại áp lực to lớn khiến ông ta gần như không thở được, Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ là hai người trẻ tuổi đến từ Việt Nam, không chỉ có thể cùng Thiên Mệnh Âm Dương Sư giao chiến, còn khiến Thiên Mệnh Âm Dương Sư bị thương nghiêm trọng, phải thể hiện “vẫn mệnh thuật” để giữ lại một mạng.
“Nhìn chung toàn bộ thế hệ trẻ của Nhật Bản, không ai có thể so sánh với Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ, hình
như trong một trăm năm sau, võ cổ truyền Nhật Bản không có cách nào để vượt qua võ cổ truyền của Việt Nam, quên đi, chuyện này liên quan gì đến tôi, ung dung nhàn nhã ẩn cư tu luyện, tận hưởng cuộc sống tự nhiên phù hợp hơn với tôi.”
Takasugi Narumi nhẹ nhàng cười, tiếp tục đi xuống núi. Nhưng Thiên Mệnh Âm Dương Sư đứng ở vách núi, nhìn vào biển mây bên dưới, cười lạnh lùng nói: “Trần Gia Bảo, đừng nghĩ nhảy xuống vách núi thì cậu có thể chạy thoát, quẻ cho thấy hôm nay cậu chắc chăn phải chết, nói không chừng bây giờ cậu, đã rơi xuống đáy sườn núi ngã tan xương nát thịt rồi!”
Lại nói đến Trần Gia Bảo ôm Đạm Đài Thái Vũ nhảy xuống vách núi, hai người xuyên qua biển mây trắng trùng trùng điệp điệp, thân thể không tự chủ được không ngừng rơi xuống dưới, gió mạnh thổi đến hai người áo sơ mi săn bắn vang lên.
Nếu đổi thành người bình thường, chỉ sợ còn chưa ngã chết, đã bị cảnh tượng k1ch thích như vậy làm tim ngừng đập.
Nhưng Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ há lại là người bình thường?
Đạm Đài Thái Vũ biết cứ tiếp tục như vậy, hai người nhất định phải ngã chết không được, cô ta một bên áp chế thương thế trong cơ thể, một bên khẽ quát một tiếng, vận chuyển "Thần Châu thất biến vũ thiên kinh", từ trên người kiếm lóe ra ngũ thải quang mang, ở phía dưới hai người hình thành một đạo rào chắn nhiều màu sắc, muốn dùng cái này để mang theo thế rơi xuống của hai người.
Giống như mấy ngày trước ở Phái Koga, Đạm Đài Thái Vũ giống như đang trôi nổi ở trên bầu trời.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đã rơi xuống hàng rào ngũ thải, không đợi Đạm Đài Thái Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhất thời sắc mặt biến đổi, hàng rào ngũ sắc khó có thể chịu đựng được lực rơi xuống của hai người bọn họ, trong nháy mắt tan ở giữa không trung. Hai người vẫn dùng tốc độ cực nhanh rơi xuống phía dưới.
"Không được, hiện tại thương thế của tôi quá nặng, ngưng tụ ra ngũ thải quang mang, còn chưa tới một phần ba uy lực bình thường, hiện tại làm sao bây giờ?" Đạm Đài Thái Vũ nhăn đôi mi thanh tú lại, mắt thấy khoảng cách từ mặt đất càng ngày càng gần, mà lực rơi xuống trên người cũng càng ngày càng nặng, nội tâm một trận lo lắng. "Đương nhiên là cố gắng sống sót” Con ngươi Trần Gia Bảo chuyển động, nhìn thấy vách đá cách đó không xa, đột nhiên nói: "Cô có thể nghĩ biện pháp, để chúng ta tiếp cận đỉnh núi không?"
"Để tôi thử một lần" Đạm Đài Thái Vũ hít sâu một hơi, lần thứ hai thi triển “Thần Châu thất biến vũ thiên kinh, ở phía dưới bên phải ngưng tụ ra một hàng rào ngũ thải.
Tiếp theo, khi Đạm Đài Thái Vũ rơi xuống bên cạnh hàng rào ngũ thải, một chưởng đánh tới, mượn lực phản kích dẫn dắt Trần Gia Bảo phóng người nhảy về phía vách núi. Trân Gia Bảo mừng rỡ, một tay ôm Đạm Đài Thái Vũ, tay kia thì đặt trên vách núi, trong quá trình rơi xuống, miễn cưỡng thi triển "Vô Cực Quyền" vận dụng pháp môn, đem lực rơi trên người anh và Đạm Đài Thái Vũ chuyển đến trên núi.
Chỉ là cỗ lực rơi xuống này quá mức to lớn, mà Trần Gia Bảo lại bị trọng thương, không có biện pháp một lần chuyển toàn bộ lực rơi xuống này ra ngoài, chỉ có thể không ngừng từ từ chuyển áp lực này.
Bất quá dù là như thế, khóe miệng Trần Gia Bảo vẫn chảy. ra một tia máu tươi, thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng!
Đạm Đài Thái Vũ nhất thời cả kinh, vội vàng đưa tay đặt ở sau lưng Trần Gia Bảo, đem chân nguyên của mình truyền cho Trần Gia Bảo.