Nhưng nghĩ kĩ lại, hắn ta nở nụ cười khinh miệt, tiến nhanh về phía Trần Gia Bảo: "Chỉ riêng việc thi triển “Liệt địa kiếm”, cơ thể ngươi đã chịu không nổi rồi, huống hồ bây giờ còn là “Thiên kiếm” thần diệu?
Ngươi định khua môi múa mép nhưng chỉ để trì hoãn thời gian thôi đúng không? Tính lừa con nít ba tuổi hay gì, nhưng làm sao lừa nổi ta, hôm nay số mệnh của ngươi là phải chết trong tay ta, không có gì có thể thay đổi được điều đó”
Nói đến đây, hắn hướng ánh mắt về phía Đạm Đài Thái Vũ, nói thêm một câu: "Cho dù vẫn có một phần nhỏ cơ hội cho các ngươi, nhưng ta sẽ tự tay hủy đi cơ hội đó!”. Hắn đã tỏ rõ ý định, uy hiếp Đạm Đài Thái Vũ.
Trân Gia Bảo tiếp tục cười to, tiếng cười vang vọng khắp. Đông Chiếu thần cung, thậm chí tiếng cười còn kèm theo. sự châm biếm không hề che đậy: "Người Nhật Bản các ngươi, đều giống như ngươi sao? Nhìn nhận mọi việc không cần tường tận? Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự dám chắc ta sẽ không thể thi triển “Thiên kiếm”?”
“Trò cười!" Hắn khinh khi phán: "Nếu thực sự ngươi có khả năng đó, thì đã sớm dùng nó đoạt mạng ta rồi, còn phí thời gian ở đây khua môi múa mép với ta hay sao?” “Ngươi nói kể ra cũng có lí, có điều, ngươi không nghĩ rằng còn có khả năng khác hay sao?” Trần Gia Bảo dần tắt nụ cười, khóe miệng nhếch lên ra vẻ châm chọc: "Giả dụ, thi triển “Thiên kiếm” sẽ phải đánh đổi không nhỏ,
tương tự như “Vẫn mệnh thuật” của ngươi, mà ta thì không muốn chết sớm quá, vậy nên mới phải khổ sở khuyên bảo ngươi, đừng ép ta tới bước đường cùng” Thiên Mệnh Âm Dương Sư tỏ vẻ cau có: “Không thể không thừa nhận rằng cũng có cái khả năng đó, nhưng ngươi bây giờ thân tàn ma dại như thế, nguyên khí đâu ra để có thể thi triển nó chứ?”
“Vậy ta mới bảo là ngươi có tầm nhìn hạn hẹp!” Trần Gia Bảo thêm phần xéo xắt: "Thiên kiến là di chiếu của Kiếm tiên, còn huyền bí hơn nhiều so với Liệt địa kiến. Bởi vì “Thiên kiếm là từ trên trời mà có, chính xác hơn thì, trong hư không giữa trời đất này,hàm chứa nguyên khí vô biên, mà thiên kiếm là chiêu thức sử dụng nguyên khí giữa hư không đất trời để tạo thành kiếm khí, căn bản không cần dùng tới chân khí của ta, uy lực giống như Cường giả “tiên thiên” dùng toàn lực ra một chiêu vậy.
Dùng sức lực hiện tại của ta, thi triển uy lực cường đại này của “Thiên kiếm”, mặc dù có thể trực tiếp gi3t chết ngươi, nhưng sẽ khiến đan điền của ta vỡ vụn, công lực tiêu tan, vậy nên ta mới nói “Thiên kiếm” là con át chủ bài cuối cùng của ta”
Nghe đến đây hắn có chút bất an, trực tiếp lấy kiếm khí từ thiên địa hư không? Loại chiêu thức này đúng thật là lần đầu nghe qua.
Tuy vậy, sự kì diệu của “Thiên kiếm” qua lời Trần Gia Bảo khiến hắn có phần ngờ hoặc, vì nếu đây là “Di chiếu kiếm tiên", thì sở dĩ nó rất huyền ảo thần kì, có thể đàn áp mọi loại võ học trên thế gian!
Hắn dừng bước, nội lực trong chưởng, nén chứ không phát, trong lòng ngầm nghĩ những lời Trần Gia Bảo nói, rốt cuộc có thể tin được mấy phần.
Đạm Đài Thái Vũ cũng thêm vào, “Thiên kiếm” có thể sánh ngang với Cường giả “tiên thiên” hết lực ra một đòn? Há chẳng phải, trước khi thực lực cô ấy đột phá được “tiên thiên” cảnh giới,thì căn bản không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo?
Trần Gia Bảo tiếp tục: "Nếu nhà ngươi vẫn bỏ ngoài tai và muốn giết ta, vậy ta chỉ còn cách liều mạng từ bỏ tất cả công lực của mình, thi triển “Thiên kiếm” để giết ngươi, dù gì ta vẫn còn trẻ, vẫn còn quá nhiều thời gian cho ta tiêu xài cơ mà, cực chẳng đã sau khi giết ngươi ta lại tu luyện lại từ đầu.
Nhưng đối với ngươi, lỡ như chết dưới kiếm của ta, không những không có cơ hội tới thánh địa Việt Nam để phá vỡ “tiên thiên” cảnh giới, mà một đời anh minh không phải coi như bỏ sông bỏ biển rồi sao. Nghĩ như thế này đi, ta dùng tu vi của mình đổi lấy sinh mệnh của ngươi, có vẻ như cái giá ta phải trả rẻ hơn ngươi kha khá đấy”
Nói xong, mắt Trần Gia Bảo sáng lên, giơ kiếm chỉ lên, chỉa thẳng về phía Thiên Mệnh Âm Dương Sư, đoạn nói: "Để ta xem thử chưởng lực của ngươi nhanh, hay “Thiên kiếm” của ta nhanh hơn”