Chương 24
Ông lão lọm khọm mở đôi mắt đang xuất hiện vẻ hứng thú, cười nói: “Cậu thanh niên này đúng là kiêu ngạo, lần đầu mới tới nhà họ Tạ đã ra tay đánh người cũng chỉ có cậu dám.”
“Đánh thì đã sao? Nếu chị Vy không ngăn cản thì tôi cũng không ngại việc giết hắn.” Trần Gia Bảo lạnh nhạt cười, vô cùng phách lối.
Trong đôi mắt của ông lão còng lưng phát ra ánh sáng, nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, cười nói: “Thú vị, thú vị.”
“Bác Trung có khỏe không.” Hàn Đông Vy hơi cúi đầu chào ông lão khòm lưng, sau đó dẫn Trần Gia Bảo đi vào bên trong.
Trịnh Minh Duy giãy giụa đứng lên, nhìn theo bóng lưng của hai người đang đi khỏi, trong mắt hắn hiện lên sự hận thù sâu sắc: “Tên con hoang này, nhất định ông đây phải giết mày, thế mà con chó hôi Hàn Đông Vy này lại đi giúp người ngoài, nếu cậu cả nhà họ Tạ nuông chiều cô thì ông đây sẽ dạy dỗ cô thật tốt!”
Phòng khách biệt thự họ Tạ được trang trí tráng lệ, còn trưng bày vài món đồ cổ thời nhà Minh, thể hiện được chủ nhân của nó vừa có địa vị, vừa biết thưởng thức.
Ở bên trong, người ngồi người đứng rất đông, không ngoại lệ, họ đều là những người có quyền ở tầng trung trong nhà họ Tạ, bất kì người nào ra ngoài cũng có thể khiến cho thành phố Hòa Bình run sợ.
Nhưng giờ phút này, biểu cảm của bọn họ đều nghiêm trọng, như thể bầu trời sắp sập xuống.
Nguyên nhân rất đơn giản, trụ cột của nhà họ Tạ, ông Tạ Hoàng Dương bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư màng não giai đoạn cuối, lại thêm việc Tạ Hoàng Dương đã gần chín mươi tuổi, lớn tuổi như thế nên không thể nào làm phẫu thuật.
Về cơ bản, chuyện này đã như án tử.
Nghĩ đến đây, gia chủ đương thời của nhà họ Tạ, Tạ Anh Dũng không kiềm chế được mà nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ sầu lo.
Lúc Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy bước đến, họ nhìn liền thấy cảnh này.
Hàn Đông Vy vốn chính là một cô gái đẹp tuyệt trần, cho dù đi tới đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Trần Gia Bảo cũng đẹp trai sáng láng, tuấn tú lịch sự, hai người đi cùng nhau thì vừa giống chị em vừa giống người yêu.
Hai người vừa bước vào phòng khách thì những người trong đó đều quay lại nhìn họ.
Trần Gia Bảo nhìn thoáng qua xung quanh, đôi mắt không kiềm chế được mà sáng rực lên.
Ở chỗ không xa có một cô gái xinh đẹp không gì sánh nổi đang ngồi đó, tuổi chừng hai mươi hai mốt, cột tóc đuôi ngựa, mặt trái xoan, nước da trắng nõn hồng hào. Hơn nữa cô ấy còn có một đôi mắt đẹp, đôi mắt ấy sáng ngời giống như biết nói, làm cho người khác rúng động khi nhìn vào.
Nửa người trên của cô là một chiếc áo sơ mi công sở màu trắng, phần tà áo nhét gọn vào trong quần tây đen, nhìn qua trông có vẻ thanh lịch giỏi giang.
Vậy mà lại là một cô gái đẹp không thua kém gì Hàn Đông Vy.
“Cô ấy là cô chiêu của nhà họ Tạ, Tạ Cẩm Tú. Anh đừng có mà nhìn với vẻ háo sắc như thế, cẩn thận bị người ta nhầm là kẻ lưu manh đuổi ra ngoài.” Hàn Đông Vy nhỏ giọng nói.
Sau đó Hàn Đông Vy bước lên trước một bước, nói với Tạ Anh Dũng: “Chú Dũng, đây chính là người bác sĩ mà lúc trước cháu đã từng nói, bác sĩ Trần Gia Bảo.”
Trần Gia Bảo gật đầu xem như chào hỏi ông ta.
Tất cả những người nhà họ Tạ đều sững sờ, bao gồm cả Tạ Anh Dũng. Sau đó họ nhao nhao cười ào lên.
“Gì cơ, cậu ta trẻ như thế, nhìn mặt này có lẽ còn chưa được hai mươi tuổi, thế mà làm bác sĩ à? Chị Vy, chị không nhầm chứ?”
“Đúng vậy, chị Vy ngày thường khôn khéo cẩn thận, sao lại có thể mắc sai lầm như này? Nhìn như thế nào anh ta cũng không giống như là người hiểu về y, làm sao có thể chữa khỏi cho ông cụ?”