Cực Phẩm Thần Y

Chương 2396




“Ö?” Trần Gia Bảo nói: “Ông biết thắc mắc trong lòng tôi?” “Biết, với lại tôi biết thắc mắc của cậu rất nhiều, và tôi càng biết, sau khi nói xong với tôi, cậu sẽ có thu hoạch rất lớn, ngồi xuống trước đi” Sau khi Thiên Mệnh Âm Dương Sư nói xong, đã ngồi về đệm cói lại rồi, lời nói tuy nhu hoà, thái độ lại cứng rắn không cho phép Trần Gia Bảo từ chối.

Takasugi Narumi lấy qua hai đệm cói, để ở phía trước của Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ.

Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ nhìn nhau, kế tiếp khoanh chân ngồi xuống.

Trần Gia Bảo mở miệng nói: “Thế chúng ta bắt đầu nói từ đâu?”

“Không vội, trước hết..” Thiên Mệnh Âm Dương Sư quay đầu nhìn sang Đạm Đài Thái Vũ, trong mắt lại thoáng qua vẻ kinh ngạc kỳ lạ, cứ như trong đầu của ông ta, Đạm Đài Thái Vũ không nên xuất hiện ở đây mới đúng, hỏi rằng: “Cô này, xin hỏi cô tên gì?”

“Đạm Đài Thái Vũ” Đạm Đài Thái Vũ nhàn nhạt nói rằng, đối mặt với sự tồn tại thần bí nhất Nhật Bản này, thần thái vẫn bình tĩnh.

Thiên Mệnh Âm Dương Sư lại phản ứng mãnh liệt, kinh ngạc trong mắt một thoáng mà qua, không nhịn được hỏi rằng: “Cô họ Đạm Đài?”

“Đạm Đài” Đạm Đài Thái Vũ lại nhấn mạnh một lần: “Đạm Đài Thái Vũ, sao thế?” 

“Không gì, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi” Thiên Mệnh Âm Dương Sư chậm rãi thu lại ánh mắt, cau mày, giữa tâm mày toàn là trầm tư.

Trần Gia Bảo kinh ngạc, đây là tình hình gì? Chẳng lế trên người Đạm Đài Thái Vũ còn có bí mật gì không thành? Anh xoay đầu nhìn sang Đạm Đài Thái Vũ, chỉ thấy Đạm Đài Thái Vũ cũng là vẻ mặt mơ màng.

Trong lòng Takasugi Narumi càng là kinh ngạc, ông ta vẫn là lần đầu nhìn thấy Thiên Mệnh Âm Dương Sư lộ ra thần sắc này, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Đột nhiên, có vẻ như nhận ra mình thất lễ, Thiên Mệnh Âm Dương Sư hoàn hồn lại, giữa lúc không để ý nhìn thêm Đạm Đài Thái Vũ, mỉm cười nói rằng: “Chúng ta tiếp tục thôi.”

“Được” Trần Gia Bảo quyết định tự mình nắm lấy quyền chủ động, nói: “Câu hỏi thứ nhất, Ngọc tỷ Truyền Quốc có phải trong tay ông không?”

“Tất nhiên” Thiên Mệnh Âm Dương Sư lại hoàn toàn không che giấu, tay áo màu trắng rộng lớn vung lên, trên bàn cúng một tấm khăn vàng phấp phới trượt rơi, lộ ra một ngọc tỷ óng ánh long lanh, trong đó một góc còn khảm nạm màu kim.

Bỗng, một luồng hơi thở huyền diệu bát ngát khổng lồ, tràn đầy cả đại sảnh, thậm chí Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ dưới sự ảnh hưởng của luồng hơi thở huyền diệu này, cũng cảm thấy chân khí trong đan điền thấp thoáng bắt đầu nhảy động.

Chính là Ngọc tỷ Truyền Quốc của hoàng đế khai sơ trong ghi chép Việt Naml

Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt của đối phương, không hổ danh là Ngọc tỷ Truyền Quốc chứa vận khí vài ngàn năm của Việt Nam, lại thần kỳ như vậy!

Hữu Hạ Chân nam càng là cảm thấy mệt mỏi cả người của mình quét sạch hết, không nhịn được kinh hô rằng: “Tôi lại một chút cũng không mệt rồi, thật thần kỳ. “Đúng chứ, rất thần kỳ, vì dù sao là thần vật truyền thừa vài ngàn năm” Thiên Mệnh Âm Dương Sư xoay đầu nhìn sang Hữu Hạ Chân Nam, nở ra một nụ cười thân thiện. Hữu Hạ Chân Nam vừa muốn gật đầu, đột nhiên đôi mắt trừng tròn, giống như nhìn thấy đồ vật gì vô cùng khủng khiếp vậy, “Phình phịch” một tiếng, há hốc mồm thẳng tắp ngã trên mặt đất, không còn hơi thở, hoàn toàn một bộ dạng bị dọa chết sờ sờ.