Cực Phẩm Thần Y

Chương 2394




Nếu như không biết đường lối, cho dù đi như thế nào, cuối cùng cũng sẽ về tới khởi điểm, đây cũng là nguyên nhân Thiên Mệnh Âm Dương Sư dặn dò tôi tới đây đón tiếp các người”

“Ha!” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, cũng không già mồm, lập tức dừng lại tại chỗ, đợi Takasugi Narumi đi ở phía trước, nói rằng: “Xem ra vị Thiên Mệnh Âm Dương Sư này suy nghĩ cũng khá chu đáo, nếu đã vậy thì làm phiền ông rồi”

Takasugi Narumi mỉm cười, bèn xung trận ngựa đi trước đi lên núi.

Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ nhìn nhau, theo ở phía Sau.

Hữu Hạ Chân Nam đi ở cuối cùng, đã dần dần hiểu ra, ở trên Thọ Nam Phong không phải thần tiên, mà là người, chẳng qua là người lợi hại hơn nhiều so với đa số người. Thế nhưng hắn càng nghe đối thoại của Trần Gia Bảo và Takasugi Narumi, càng là vẻ mặt ngẩn ngơ, “Thiên Mệnh Âm Dương Sư” trong miệng của họ rốt cuộc là ai, sao. nghe đối thoại của họ, giống như là nhân vật có thể so sánh với “Kiếm Thánh” Takezo Mari, tại sao hắn chưa từng nghe nói qua?

“Nhưng mà nghe ý của Takasugi Narumi, hình như sau khi Trần Gia Bảo và vị Thiên Mệnh Âm Dương Sư gặp mặt rồi, có xác suất lớn sẽ bị g iết chết? Thế tôi chẳng phải là có cứu rồi sao?”

Hữu Hạ Chân Nam nghĩ tới đây, đôi mắt sáng ngời, trong lòng lần nữa đốt cháy lên cầu sinh dục, đồng thời cũng tràn đầy đắc ý: "Hừ hừ, cứ để anh Trần Gia Bảo đắc chí thêm lát, không cần bao lâu nữa thì anh sẽ bị Thiên Mệnh Âm Dương Sư g iết chết, tôi mới là người cười tới cuối cùng!

Lại một đường leo núi lên trên gần một tiếng đồng hồ, chính ngay lúc Hữu Hạ Chân Nam cảm thấy bản thân sắp. phải mệt gục xuống, nơi không xa trước mắt, xuất hiện một bậc thềm thẳng tắp mà dốc, xung quanh hai bên đều là cây thông cao to cứng cáp, trông vô cùng khí thết Takasugi Narumi giới thiệu rằng: “Bậc thầm này gọi là “Đường Thông Thiên”, đi qua Đường Thông Thiên, thì có thể nhìn thấy Đông Chiếu Thần Cung, Thiên Mệnh Âm Dương Sư đại nhân ở trong đó chờ đợi”

“Thông Thiên?” Trần Gia Bảo bước lên thềm, nói rằng: “Tên rất cuồng vọng, đường bậc thềm này rất có khí thế, đáng tiếc, điểm đích của bậc thềm chỉ có thể thông tới đỉnh của Thọ Nam Phong, mà trời, còn ở chỗ cao hơn, lại làm sao có thể thông thiên?”

Takasugi Narumi cũng không tranh luận, làm động tác mời, mỉm cười nói rằng: “Mời các vị quý khách” 

Trần Gia Bảo gật đầu, rảo bước đi lên, rất nhanh bèn thông qua bậc thềm, đứng tới đỉnh, trước mắt rộng mở trong sáng!

Chỉ thấy phía trước là một sân trời khổng lồ, mà ở chính giữa nhất của sân trời, một tòa cung điện giả cổ cao to đứng lặng, tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, khí phái phi phàm.

Mà ở trên cửa chính cung điện treo một tấm bảng, dùng mạ vàng viết bốn chữ “Đông Chiếu Thần Cung”, dưới ánh nẵng chiếu rọi lấp lánh lung linh, vừa nhìn, bèn khiến người nảy sinh cảm giác nhỏ nhoi trong lòng.

Hữu Hạ Chân Nam còn là lần đầu đến đỉnh của Thọ Nam Phong, cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh chấn động như: vậy, không nhịn được ngước đầu há hốc mồm, trên đỉnh núi lại còn có kiến trúc khí phái như vậy, nếu không phải nhìn thấy tận mắt, hắn nói gì cũng sẽ không tin. Takasugi Narumi đi tới trước cổng lớn màu đỏ thãm, đưa tay chậm rãi đẩy cửa ra, phát ra âm thanh “Chỉ chít”, nói rằng: “Anh Trần, cô Đàm Đại mời vào, Thiên Mệnh Âm Dương Sư đại nhân đang đợi chờ ở trong.

Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, bây giờ hối hận còn kịp, trân trọng năm tháng tốt lành của mình, xuống núi khi chưa muộn đi”