"Mấy ngày trước truyền ra tin tức nhà Thương bị ngoại trừ đứa nhỏ, chẳng lẽ đây là Trần Gia Bảo làm? Mẹ kiếp, nhà Kurahashi chính là nhà giàu có, Trần Gia Bảo diệt toàn bộ người nhà Kurahashi, anh sao lại không lo lắng chính phủ Nhật Bản xuất động lực lượng bảo vệ đối phó anh, hơn nữa còn dám đường hoàng ngồi thuyền? Còn có Kiếm Thánh Takezo Mari, trong truyền thuyết vị Kiếm Thánh này là tồn tại vô địch như "Thần, ngay cả Thiên Hoàng và thủ tướng nhìn thấy Kiếm Thánh, đều phải cung kính, đại nhân vật cao cao tại thượng như vậy, dĩ nhiên sẽ chủ động hẹn chiến Trần Gia Bảo? Vậy Trần
Gia Bảo lợi hại đến thế nào?
Thôi nào, tôi đã trêu chọc một con quái vật như thế nào?" Hữu Hạ Chân Nam nghĩ tới đây, không chỉ choáng váng, hơn nữa từ đáy lòng dâng lên nôi sợ hãi thật lớn, cùng với hối hận thật sâu!
Takasugi Narumi cười ha ha nói: "Thật khí phách, khó trách có thể làm cho "Kiếm Thánh" chủ động hẹn chiến, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng vô luận khí phách hay can đảm, anh đều là số một trong những thanh niên ta từng gặp qua.
Bất quá, anh tuy rằng có can đảm, nhưng nếu như không có đủ thực lực, tôi khuyên ngươi bây giờ liền quay trở lại núi, hơn nữa trước tiên trở về Việt Nam đi”
"Ô?" Trần Gia Bảo hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì anh tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiếm Thánh Takezo Mari" Takasugi Narumi một bên đi lên núi, một bên nói: "Cũng giống như không phải là đối thủ của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, anh tiếp tục ở lại Nhật Bản, không phải chết trên tay Thiên Mệnh Âm Dương Sư, chính là chết dưới kiếm của Takezo Mari.
Anh còn trẻ, còn có tuổi trẻ để hưởng thụ, thậm chí, với sức mạnh mà anh biểu hiện hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác mà xem, kiếp này anh đột phá tới cảnh giới "Tiên Thiên, cũng không phải là không có khả năng, tiền đồ của anh tốt đẹp như vậy, cần gì phải ở lại Nhật Bản tự tìm đường chết?"
Đạm Đài Vũ Thái nhìn Takasugi Narumi một cái, cũng không có nói chuyện, chỉ là giữa lông mày, thêm vài phần khí khái anh hùng, cùng với vài phần kiên định.
Trân Gia Bảo ngược lại có hứng thú, cười nói: "Tôi ngược lại tò mò, theo lý thuyết, tôi giết nhiều nhân vật quan trọng ở Nhật Bản như vậy, đại đa số mọi người ở Nhật
Bản hẳn là hận không thể giết tôi nhanh, ông là người mạnh "truyền kỳ" của Nhật Bản, hơn nữa cùng tôi chẳng quen biết gì, dĩ nhiên sẽ khuyên tôi trở về Việt Nam, ông ngược lại là ngoài dự liệu của tôi."
Takasugi Narumi ha hả cười nói: "Tôi đã ẩn cư hơn mười năm, vẫn tu thân dưỡng tính, đã sớm không còn cái gì tranh thắng vinh nhục chỉ tâm, nếu không phải Thiên Mệnh Âm Dương Sư đại nhân tự mình truyền tin tức cho tôi, tôi hôm nay cũng sẽ không có chuyện tôi sẽ đi đón anh. Cho nên, tôi vừa rồi chỉ lấy góc độ của một người tu thân, không đành lòng thấy một tương lai tốt của thanh niên chết mà thôi."
"Thật là một người không có lòng tranh thắng vinh nhục." Trân Gia Bảo cười nói: "Khó có được, tôi đối với ông có vài phần thiện cảm, bất quá trước khi đạt được mục đích của tôi, tôi sẽ không rời khỏi Nhật Bản”
"Vậy thì đáng tiếc" Takasugi Narumi có chút tiếc hận, nói: "Còn nửa giờ nữa, có thể đến Đông Chiếu thần cung, hy vọng anh nhìn thấy Thiên Mệnh Âm Dương Sư sau đó, sẽ không hối hận quyết định vừa rồi."
“Trần Gia Bảo tôi hành sự, tuyệt đối không nuốt lời” Trân Gia Bảo ăn nói mạnh mết!
Khoé miệng của Đạm Đài Thái Vũ nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng một thoáng mà qua.
“Đừng vội, câu nói này đợi sau khi anh gặp được Thiên Mệnh Âm Dương Sư rồi hãy nói đi” Takasugi Narumi lắc đầu cười, có vẻ như là cảm thấy, sau khi Trần Gia Bảo gặp được Thiên Mệnh Âm Dương Sư rồi, rất nhanh thì sẽ hối hận vậy.
“Tôi cũng không chờ đợi được nữa muốn gặp phong thái của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, thế thì để xem đi” Trần Gia Bảo rảo bước, đi về phía trên núi.