Cực Phẩm Thần Y

Chương 2389




Hữu Hạ Chân Nam đoán chừng bây giờ đi về phía Thọ Nam Phong, cũng không thấy được đám thuộc hạ của mình, liền cười nói: "Không vấn đề, hai vị đi theo tôi nè!” Trần Gia Bảo và Đàm Đài Thái Vũ cùng hướng về phía bến Tàu.

Hữu Hạ Chân Nam đi cùng họ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, mở lời hỏi: "Phải rồi, theo tôi nhớ thì đến bây giờ vẫn không biết hai vị xưng hô như thế nào?”

Đàm Đài Thái Vũ trước sau lãnh đạm, dường như không nghe được câu hỏi của Hữu Hạ Chân Nam, cứ bước đi không hề dừng lại, cứ thế xuống thuyền đi về phía bến

Tàu.

Trần Gia Bảo thì ngược lại, anh ta vừa đi vừa cười nói: "Tôi họ Trần, tên là Gia Bảo”

“Thì ra là Trần tiên sinh. Tên hay! Tên hay!” Hữu Hạ Chân Nam buông lời tâng bốc, trong lòng lại âm thầm nghi hoặc, Trần Gia Bảo? Cái tên này nghe có vẻ quen tai, dường như có nghe qua ở đâu đó rồi? Bỏ đi, không cần quan tâm làm gì, dù sao thì bẫy cũng đã giăng, không cần biết Trần Gia Bảo là ai, đến chân núi Thọ Nam Phong, chính là số tận của Trần Gia Bảo! Nghĩ tới đây Hữu Hạ Chân Nam càng cười khoái chí hơn.

Bởi vì đảo Hải Ninh không có đường xá không có tu sửa, nên không có cách nào lái xe. Vì thế sau khi xuống thuyền, Hữu Hạ Chân Nam dẫn Trần Gia Bảo và Đàm Đài Thái Vũ hướng về phía Thọ Nam Phong chầm chậm rảo bước. Dọc đường đi, theo lời Hữu Hạ Chân Nam nói, Thọ Nam Phong nằm ở trung tâm của Hải Ninh đảo, hướng Tây Nam, cao mấy trăm mét so với mực nước biển, là ngọn núi cao nhất Hải Ninh đảo này, quanh năm mây mù bao phủ, càng làm cho ngọn núi này thêm phần tiên khí. Trần Gia Bảo cười nói: "Căn cứ vào những lời của anh, Thọ Nam Phong này há chẳng phải là một nơi vô cùng đẹp đễ sao?

“Cái đó thì tất nhiên rồi!” Hữu Hạ Chân Nam nửa thì cười đùa, nửa mang thâm ý, nói thêm: "Nếu sau khi chết đi được chôn ở Thọ Nam Phong này, kỳ thực cũng là điều tuyệt vời đó!”

Trần Gia Bảo cười ha ha đáp lời: "Tôi chưa muốn chết đâu, cũng không thể chết được. Còn nữa, Thọ Nam Phong này quá nhỏ, không chứa nổi tôi đâu”

Hữu Hạ Chân Nam chỉ cười không nói, trong lòng thầm cười nham hiểm, tới Thọ Nam Phong rồi, chết hay là sống không phải do các người làm chủ nữa đâu.

Tâm hơn một tiếng sau, đám người Trần Gia Bảo đã tới được chân núi Thọ Nam Phong. Trần Gia Bảo và Đàm Đài Thái Vũ đưa mắt dò xét một vòng, chỉ thấy xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, xanh tươi. Mà ở phía trước bọn họ chính là mục tiêu của chuyến đi lần này, Thọ Nam Phong. Dưới sự quan sát trực quan, Thọ Nam Phong cao. khoảng mấy trăm mét, lưng chừng sườn núi được bao. phủ bởi mây mù, có vài phần cảm giác giống như tiên cảnh của nhân gian.

Nhưng mà, Trần Gia Bảo và Đàm Đài Thái Vũ đã nhạy bén nhận ra được, ở trong những lùm cây xung quanh, có tiếng hơi thở yếu ớt, trái phải mỗi bên ba tên, đồng thời còn có cả sát ý. Hai người đưa mắt dò xét, có mai phục! Thêm vào đó là sự ân cần bất thường của Hữu Hạ Chân Nam, dường như trong nháy mắt, hai người đã đoán ra, chắc chăn đây là cái bẫy mà Hữu Hạ Chân Nam giăng ra, cố ý dẫn dụ bọn họ tới đây.

Đàm Đài Thái Vũ lắc lắc đầu, Trần Gia Bảo rõ ràng là đã tha cho Hữu Hạ Chân Nam rồi vậy mà hắn còn tự tìm lấy phiền phức, tên này đúng là đáng chết, ai cũng không cản được.

Hữu Hạ Chân Nam vẫn chưa biết rằng Trần Gia Bảo và Đàm Đài Thái Vũ đã phát hiện ra có mai phục. Lúc này hẳn đang khom lưng, hai tay chống gối thở hổn hển, trên trán đầy những giọt mồ hôi, trong lòng âm hiểm kỳ quái, hẳn đã mệt lả cả người rồi. Hắn thắc mắc rằng Trần Gia Bảo và Đàm Đài Thái Vũ một chút phản ứng của sự mệt mỏi cũng không có? Lẽ nào họn họ là những cỗ máy à? Hẳn th ở dốc hai cái nữa, đôi mắt chuột lấm lét của hắn hướng tới những lùm cây xung quay đảo tới lui. Nếu như không có gì ngoài dự tính, thì sáu tên thủ hạ của hắn đang ẩn nấp đâu đó trong đấy, lúc nào cũng có thể tung luồng đạn về phía Trân Gia Bảo. Nghĩ tới đây, hắn sung sướng muốn r3n rỉ, cố ý lùi vê phía sau ba bước, giữa khoảng cách an toàn với Trần Gia Bảo, tránh tới lúc đó ăn phải đạn lạc. Trần Gia Bảo quay đầu về phía hắn, đùa giỡn: "Giờ chúng ta lên núi thôi nhỉ! Tôi muốn xem xem ngọn núi này có thật sự thần kỳ giống như anh nói, có thể khiến con người ta mơ hồ rồi lại quay về chân núi hay k” “Lên núi?” Hữu Hạ Chân Nam đứng thẳng người dậy, không giả vờ nữa, ánh mắt dần trở nên khinh miệt, quát: "Ta sao lại phải lên núi?”