Cực Phẩm Thần Y

Chương 232




Chương 232

Trước giờ anh chỉ ở trên núi, hoàn toàn không có cơ hội thi lấy giấy phép hành nghề y, bây giờ lại mới xuống núi không lâu, mặc dù cũng tiếp xúc với những ông lớn của giới y học, nhưng mấy người Hứa Thành Sâm thấy Trần Gia Bảo tinh thông y thuật, cứ tưởng rằng Trần Gia Bảo đã có giấy phép hành nghề, cho nên mới không hỏi qua Trần Gia Bảo.

Bây giờ đột nhiên nghe Nghiêm Văn Viễn muốn xem “Giấy phép hành nghề y”, Trần Gia Bảo bị hỏi đến không hiểu gì.

“Chẳng lẽ anh không biết, muốn chữa bệnh cho người khác phải có giấy hành nghề sao? Mấy năm nay, bọn lừa đảo không cần làm bài tập sao?”

Nghiêm Văn Viễn giống như nghe thấy chuyện cười trên trời, ha ha cười to, tiếp tục cười chê nói: “Đến giấy phép hành nghề y anh cũng không có, đã tự ý đến bệnh viện chúng tôi khám bệnh, đây là hành vi phạm tội, chỉ cần tôi muốn là có thể báo cảnh sát bắt anh đi.”

Tô Xuân Lan cũng âm thầm nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Trần Gia Bảo, có lẽ ngay cả “Giấy phép hành nghề y” là gì cũng không biết, thật sự anh ta biết chữa bệnh sao? Lại nói đến “Giấy phép hành nghề y” cũng không có còn đòi đi chữa bệnh, không những không chịu trách nhiệm với bản thân mà còn không chịu trách nhiệm với người bệnh.

“Điều này liên quan đến phẩm chất làm người đấy, nếu nhân phẩm Trần Gia Bảo thật sự không vấn đề, cho dù anh ta có tiền, tôi cũng không yên tâm giao Ngọc Anh cho anh ta.”

Tô Xuân Lan âm thầm nhíu mày, quan sát tình thế, ánh mắt nhìn về Trần Gia Bảo cũng theo đó mà lạnh nhạt.

Trong lòng Liễu Ngọc Anh tràn đầy kỳ lạ, có điều cô ấy vẫn chọn tin tưởng Trần Gia Bảo.

“Gia Bảo mới xuống núi không lâu, có thể anh ấy thật sự có tay nghề cao siêu, nhưng chưa kịp thi giấy phép hành nghề y, cái này cũng không thể nói rõ ràng, qua hôm nay nhất định phải tìm một cơ hội để Gia Bảo thi lấy giấy phép, miễn cho sau này lại gặp phải tình huống như hôm nay.”

Đối mặt với sự chỉ trích của Nghiêm Văn Viễn, Trần Gia Bảo cười nhạt, thách thức nói: “Ông có biết đạo lí vỏ quýt dày có móng tay nhọn không? Trong núi Đại Xuyên của cả Việt Nam này, thậm chí trong cả dân gian, có bao nhiêu bác sĩ giỏi cao siêu đã ở ẩn, chẳng lẽ bọn họ đều có giấy phép hành nghề? Nếu không phải do khách khí, tay nghề của Trần Gia Bảo tôi há lại để một tờ giấy công nhận?”

Những lời này mười phần kiêu ngạo, ngay cả Liễu Ngọc Anh đã qua tuổi trồng cây si, những hai mắt vẫn cứ phát sáng, trong lòng tràn nhập sự yêu thương.

“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng.” Nghiêm Văn Viễn cười xem thường, nói: “Lại là trò tay nghề cao siêu trong dân gian, lừa dối người không hiểu thì được, muốn lừa được Nghiêm Văn Viễn tôi thì còn kém xa, giáo sư Tô, bà tin tôi, Đông y đều là trò lừa bịp, hoàn toàn không thể so sánh với y học hiện đại được.”

Trần Gia Bảo nhướng mày, có chút không vui.

Tô Xuân Lan cười lễ độ, từ chối cho ý kiến.

Bà cũng được coi là thấy rộng biết nhiều, đã gặp qua không ít người dùng Đông y có tay nghề cao siêu, ví dụ như vị Hứa Thành Sâm nhà họ Hứa, chính là một vị Đông y chính nghĩa, bà cũng vô cùng tôn trọng, cho nên đương nhiên sẽ không giống Nghiêm Văn Viễn, một sào gạt bỏ Đông y đi, có điều về phần Trần Gia Bảo, đến giấy phép hành nghề y cũng không có, thật sự bà có chút nghi ngờ.

Nghiêm Văn Viễn vẫn muốn tiếp tục chê bai Trần Gia Bảo, vô tình nhìn thấy Liễu Ngọc Anh, nhất thời vẻ mặt sáng lên, trong lòng thầm nói: “Bạn gái của tên lừa đảo này cũng thật xinh đẹp, làm mình cũng động lòng, không được, mình phải vạch trần tên lừa đảo đó, để người đẹp nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta, nếu mình tiếp tục bày ra dáng vẻ y học chuyên nghiệp, nói không chừng cô ấy sẽ nhìn mình với con mắt khác, sẽ ôm được người đẹp về.”

Nghĩ đến đây, mắt Nghiêm Văn Viễn đảo đảo, đột nhiên gọi một y tá áo trắng đến, nghiêm túc nói: “Cô Yến, ở đây có người hành nghề y trái phép, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện chúng ta, cô mau gọi phó viện trưởng Hồ đến đây, ông ấy có kinh nghiệm đối phó bọn này nhất.”

“Được, được, tôi đi ngay đây.” Mặt y tá tròn như quả trứng, sợ hãi mà khinh bỉ nhìn Trần Gia Bảo một cái, bước nhanh “lộc cộc lộc cộc” rồi chạy đi mất.

Nghiêm Văn Viễn cười lạnh: “Phó viện trưởng Hồ là chuyên gia nổi tiếng trong nước, có ảnh hưởng cực lớn trong giới y học, chỉ cần ông ấy nói một câu, sau này tuyệt đối Trần Gia Bảo không thể nào lăn lộn trong giới y học được nữa, về phần người đẹp kỳ lạ kia, chắc chắn sẽ rất thất vọng với Trần Gia Bảo, đến lúc đó cơ hội của mình sẽ tới.”

Nghĩ đến đây, miệng ông ta nhếch lên một nụ cười mưu mô như sắp thực hiện được, thậm chí, ánh mắt nhìn Liễu Ngọc Anh cũng mang chút khao khát.

Trong lòng Liễu Ngọc Anh thật sự có chút căng thẳng, lo rằng cách nhìn của bố mẹ mình về Trần Gia Bảo sẽ giảm xuống thấp, sau này không nhận được sự công nhận của bố mẹ, đã khó lại càng thêm khó.

Trần Gia Bảo ngầm tức giận, đột nhiên, anh quay đầu nhìn Tô Xuân Lan cười nói: “Mẹ, bây giờ con châm cho mẹ, mẹ tin con không?”

Tô Xuân Lan giật mình, tiếng “mẹ” này của Trần Gia Bảo làm bà hoàn toàn không có cách nào từ chối, nhịn không được cười khổ một tiếng.

“Mẹ là bề trên của con, lại là mẹ của Ngọc Anh, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không lấy sức khỏe mẹ ra đùa.” Trần Gia Bảo nghiêm túc nói.

Dường như nghe ra sự thành khẩn trong giọng nói của Trần Gia Bảo, Tô Xuân Lan bình tĩnh lại, nằm xuống giường lần nữa, nói: “Con làm đi, mẹ tin con.”