Chương 2149
Tôn Khai Sơn cũng không để bụng, ông ta cười hề hề và cũng không nói gì thêm.
Trần Gia Bảo đi tới trước mặt Sầm Khiếu Uy, anh từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn anh ta và nói: “Cuộc quyết chiến này, nhà họ Sầm các anh thua rồi.”
Những người xung quanh từ từ nhìn sang Sầm Khiếu Uy, vẻ mặt vô cùng phức tạp, ai ngờ gia chủ nhà họ Sầm tối cao ở tỉnh Trung Thiên trước kia, nay cũng có lúc bất lực như vầy, đúng là chuyện đời khó đoán.
Sầm Khiếu Uy run rẩy, khoé miệng giương lên vẻ cay đắng, anh ta lại đứng lên, hiu quạnh không ai giúp: “Đúng là thua rồi, muốn giết muốn chém thì tuỳ ý anh.”
Đám người Vũ Vô Song, Phương Liên Uất và Ân Thập Phương hớn hở ra mặt, cuối cùng họ thật sự thắng cược rồi.
Có thể thấy trước thế lực của tỉnh Trung Thiên sẽ được thay đổi. Họ là một người tham gia quan trọng trong trận chiến này, tuyệt đối có thể chia miếng bánh này. Trong tình hình mới, họ sẽ giành được lợi ích lớn nhất cho gia tộc!
Nghĩ tới đây, họ thấy vô cùng may mắn, cũng may thời khắc quan trọng Trần Gia Bảo ra tay trợ giúp, nếu không thì làm sao họ đạt được lợi ích như thế này?
“Theo giao hẹn, nhà họ Sầm các anh nên giao nửa sau của quyển Thiên Hành Cửu Châm ra chứ nhỉ.” Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi. Đây mới là mục đích quan trọng lúc anh hẹn đấu với nhà họ Sầm, đồng thời cũng là mục đích quan trọng anh tới tỉnh Trung Thiên.
Sầm Khiếu Uy đã không còn lòng dạ nào, như thể tuyệt vọng như đã chết, anh ta thành thật trả lời: “Nửa sau quyển Thiên Hành Cửu Châm ở mật thất nhà họ Sầm. Nếu anh muốn lấy thì đi theo tôi tới đó đi.”
Trước khi lên núi Phượng Hoàng, anh ta không cho rằng nhà họ Sầm sẽ thua Trần Gia Bảo, dĩ nhiên sẽ không mang theo nửa sau của quyển sách quý Thiên Hành Cửu Châm theo bên mình, cũng như trên người của Trần Gia Bảo cũng không có nửa trước của quyển sách quý Thiên Hành Cửu Châm vậy.
“Được.” Trần Gia Bảo gật đầu đồng ý, cũng không lo Sầm Khiếu Uy sẽ giở trò, anh nói: “Tôi đi tới nhà họ Sầm…” Anh còn chưa nói xong thì đột nhiên lại thay đổi.
Một vài âm thanh kỳ lạ phát ra từ bầu trời cao, mọi người từ từ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy hơn 20 tên lửa từ trên xuống dưới với tốc độ cực nhanh, bắn thẳng vào chỗ Trần Gia Bảo đang đứng, bao phủ phạm vi bán kính 50m chỗ Trần Gia Bảo.
Mà ở ngọn núi cao cách đó không xa, dọc theo sườn núi là hơn 20 người mặc áo đen, trong tay mỗi người đều cầm ống phóng tên lửa, tất cả đều nhằm vào Trần Gia Bảo. Tiếng nổ lớn “ầm ầm”, lại có hơn 20 đạn tên lửa nữa nhắm thẳng vào Trần Gia Bảo.
Chi chít như cơn mưa sao băng, tốc độ cực nhanh! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tuy nhiên, hơn 20 đạn tên lửa này toàn bộ đều từ tay bọn họ bắn ra.
Vẻ mặt của ai nấy đều thay đổi, thân xác họ bình thường, làm sao chống lại đạn tên lửa được? Họ chia nhau bỏ trốn khắp nơi, nhưng phạm vi đạn tên lửa bao phủ quá rộng, họ có thể chạy đường nào đây?
Gương mặt xinh đẹp của Thu Vũ Liên và Vũ Nhuận Nguyệt biến sắc, thực lực của họ không đủ, cơn hoả lực dày đặc như thế, họ cơ bản không còn hy vọng sống sót.
Vũ Vô Song lập tức nhảy lên trước mặt họ và hét lên: “Mau đi theo tôi rời khỏi nơi này!”
“Nhưng Gia Bảo…” Thu Vũ Liên giằng co.
“Anh ta giống Tiểu Cường vậy. Người ở đây đều chết chứ anh ta không chết đâu.” Vũ Vô Song không nói nhiều lời, đưa mắt ra hiệu với Phương Liên Uất, xách cổ áo của Vũ Nhuận Nguyệt, nhanh chóng nhảy về hướng ngoài tầm bắn của đạn tên lửa.
Tôn Khai Sơn chắp tay đứng đó, tự tin vào tu vi của ông ta, chống lại vài làn đạn tên lửa hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Trần Gia Bảo, người đang bị thương mà chỉ ở cảnh giới Bán Bước Truyền kỳ thì chắc chắn có thể ngăn được.
Nghĩ tới đây, ông ta vô tình nhìn sang Trần Gia Bảo.