Cực Phẩm Thần Y

Chương 2143




Chương 2143

“Hai mươi năm trước, Ân Thập Phương giống như con chó trung thành, ngoan ngoãn của nhà họ Sầm, làm sao có thể tấn công em, đây không phải là nằm mơ thì là gì? Tất cả những thứ ở đây chỉ là những cảnh không có thật xuất hiện trong giấc mơ mà thôi, em đừng tưởng có thể lừa được anh!” Sầm Khiếu Uy đứng chắp tay ra sau lưng, khí thế bình tĩnh, ngạo nghễ, bộ dáng uyên thâm giống như đã nắm được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.

Sầm Kính Cung lập tức sững sờ, há hốc mồm, không biết nên nói cái gì mới phải.

Mọi người xung quanh và Trần Gia Bảo cũng đều kinh ngạc, có phải do Sầm Khiếu Uy thấy nhà họ Sầm bị đánh bại tan tác, không thể chịu nổi đả kích này cho nên mới nổi điên phải không?

“Sầm Khiếu Uy ơi là Sầm Khiếu Uy, giấc mộng của cậu sắp trở thành hiện thực rồi, nhà họ Ân đã sớm chịu đủ gia đình các người rồi, lão già này muốn trước khi chết phải giết được Sầm Kính Cung trước rồi sau đó giết chết chính cậu!”

Ân Thập Phương cười lớn, phóng đến hướng của Sầm Kính Cung, lại liên tục ra những cú đấm mạnh thẳng vào ngực của Sầm Kính Cung.

Bị một sức mạnh khủng khiếp tấn công thẳng vào mặt, Sầm Kính Cung chưa kịp nói cho Sầm Khiếu Uy đây không phải là giấc mơ thì đã bị đối phương tung ra một cú đấm.

“Đùng đùng…” một tiếng nổ thật lớn vang lên, Sầm Kính Cung bị đánh lui về phía sau, bay xa ra đằng sau mấy mét, đụng gãy một cây phong ở đằng sau đang bị đóng băng, sau đó anh ta mới miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.

Ân Thập Phương lập tức đuổi theo, các chiêu thức đánh tán loạn, hoàn toàn không để lại một cơ hội thở dốc cho Sầm Kính Cung.

Sầm Khiếu Uy vẫn đứng chắp tay ra sau, không nghĩ là Sầm Kính Cung bị đánh liên tục đến nỗi nôn ra máu là sự thật cho nên chỉ lạnh lùng cười nói: “Ân Thập Phương ơi là Ân Thập Phương, tất cả những việc này cũng chỉ là trong giấc mơ mà thôi, cho nên tôi sẽ tha cho ông một lần, nếu như đây là ở thực tại mà ông dám làm loạn như vậy thì Sầm Khiếu Uy tôi nhất định phải diệt trừ toàn bộ nhà họ Ân của ông.”

Sầm Kính Cung cảm thấy tức giận đến phát điên, hét to: “Anh à, anh bị điên rồi sao, đây không phải là mơ đâu…”

Anh ta còn chưa nói hết lời thì lại bị Ân Thập Phương đánh thêm một chưởng, lại bị đánh bay ra sau một lần nữa.

“Em không lừa được anh đâu, đây chính xác là anh đang nằm mơ.” Sầm Khiếu Uy tự tin, nói: “Nói cách khác, bố của chúng ta làm sao mà lại không đánh thắng được một cô bé, làm sao mà rừng phong đỏ lại bị băng phủ ở khắp nơi? Đúng rồi còn có Trần Gia Bảo…”

Anh ta quay đầu lại nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một ý định muốn giết người.

“Làm sao vậy?” Trần Gia Bảo nở một nụ cười đùa cợt, xung quanh Thất Tinh bảo kiếm xuất hiện vài thanh kiếm nhỏ có ánh sáng hào quang, quấn quanh dọc theo thân kiếm.

Sầm Khiếu Uy lạnh lùng cười nói: “Tôi không nghĩ tới ở trong giấc mộng mà anh cũng có thể khiến người khác cảm thấy chán ghét, khiến cho tôi hận không thể giết chết anh.”

Trần Gia Bảo cười cười sau đó cười to, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Tôi cũng không nghĩ tới, đường đường là gia chủ của nhà họ Sầm, đã từng quản lý, trấn áp cả Trung Thiên, vậy mà giờ phút này lại đáng thương đến như vậy, đến cả thực tại và trong mơ đều không thể phân biệt được.”

“Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra đều là thật phải không?”

“Không sai.” Khóe miệng của Trần Gia Bảo càng lúc càng cong hơn, anh giơ kiếm lên, chỉ thẳng về phía Sầm Khiếu Uy đang ở xa, nói: “Anh đã thua tôi, anh đã nhờ rất nhiều người đã đến trợ giúp, họ không phải đã chết thảm thì cũng bị bắt giữ. Hiện tại, người mà anh tin tưởng nhất, Sầm Kim Thượng cũng đang chuẩn bị thua dưới kiếm của Lưu Ly, mà tất cả những chuyện này đều là thật.

Anh có biết những việc này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là chính anh sẽ phải chết, mà cả Sầm Kính Cung và Sầm Kim Thượng cũng đều sẽ chết, còn người chiến thắng chính là tôi, về phần cả nhà họ Sầm của anh đã bị đánh tan tác hoàn toàn, sẽ bị xóa tên khỏi Trung Thiên!”