Chương 2141
Bị cái chết bi thảm của Xà Dược Quang ảnh hưởng, cả Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca đều cảm thấy hoảng sợ, đáy lòng bỗng vọt lên cảm giác tuyệt vọng, vì vậy nên lúc trước bọn họ vốn đang ở thế bị động thì bây giờ các chiêu thức đã trở nên hỗn loạn hơn rất nhiều.
Tinh thần của Vũ Vô Song và Phương Liên Uất vô cùng tốt, liên tục ra nhanh những chiêu thức mạnh mẽ tấn công hai người Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca vì vậy đã gây ra cho bọn họ rất nhiều vết thương, chỉ sợ không bao lâu nữa thì bọn họ cũng sẽ bị bắt.
Còn về một phần khác trong trận chiến này, tu vi của Sầm Kính Cung vốn cũng không thuần túy như Ân Thập Phương, hơn nữa anh ta đã trải qua nhiều trận chiến kịch liệt diễn ra liên tục trước đó khiến cho sức lực bị hao tổn, cho nên hiện tại anh ta càng không phải là đối thủ của Ân Thập Phương.
Ân Thập Phương càng đánh càng hăng, trong hai mươi năm qua, nhà họ Ân luôn phải sống nhờ vào nhà họ Sầm, luôn giả vờ giống như vô cùng đáng thương trước nhà họ Sầm, vì vậy trong nội tâm của Ân Thập Phương sớm đã có một sự tức giận nhưng ông ta đã giấu nó bao năm nay.
Hiện tại hiếm lắm mới có cơ hội để giải tỏa nên tất nhiên ông ta sẽ không lưu tình, sức lực ở trên tay như có thêm một sức mạnh lớn nghìn cân, cho nên ông đánh cho Sầm Kính Cung phải liên tiếp lùi về sau, trong miệng máu phun ra không ngừng.
Toàn bộ nhà họ Sầm hiện tại đã hoàn toàn tan tành!
Mà ánh mắt của mọi người vẫn hướng về phía trung tâm, Sầm Kim Thượng ngày càng phòng ngự nhiều hơn, đồng thời tấn công cũng giảm đi, ông ta đã hoàn toàn bị kiếm Vô Biên của Lưu Ly áp chế.
Càng đánh tiếp thì ông ta càng cảm thấy kinh hãi, càng đánh càng thấy cơ thể mình lạnh đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ ông ta sẽ chết ở bên trên núi Phượng Hoàng này mất.
“Không thể tiếp tục ở đây nữa.”
Sầm Kim Thượng lập tức đưa ra quyết định, sức lực trên tay cũng thu hồi ba phần, không cầu lập được công trạng mà chỉ cầu bảo toàn tính mạng bản thân, ngay khi tìm kiếm được một cơ hội thích hợp, liền lập tức rời khỏi núi Phương Hoàng.
Lưu Ly tinh thần tỉnh táo nên lập tức nhận ra ý đồ của Sầm Kim Thượng, kiếm trong tay cô ấy càng trở nên nguy hiểm hơn, mỗi chiêu lại càng trở nên hung ác hơn, kèm theo một luồng khí lạnh vô cùng mạnh mẽ không ngừng xâm nhập vào lỗ chân lông của Sầm Kim Thượng khiến ông ta không có cơ hội chạy thoát.
Bị khí lạnh xâm nhập, kinh mạch trong cơ thể Sầm Kim Thượng dần dần trở nên ngưng trệ, trên lông mi xuất hiện một lớp băng, sương. Các động tác ra chiêu cũng dần trở nên chậm chạp, càng khiến ông ta không phải là đối thủ của Lưu Ly, không lâu sau trên người ông ta xuất hiện thêm vài vết thương sâu tới tận xương, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong lòng ông ta xuất hiện một nỗi tuyệt vọng!
Đột nhiên Trần Gia Bảo hít sâu một hơi, ra nhập cuộc chiến, trên tay cầm Thất Tinh bảo kiếm lao về phía của Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca, trong đầu vừa nghĩ thì anh lập tức ra hai chiêu Trảm Nhân Kiếm tấn công hai người kia.
Cả Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca đều sợ tới mức cả hồn cả phách đều muốn bay lên trời, sợ đi theo gót chân của Xà Dược Quang, hai người họ vốn đang ở thế bị động thì càng trở nên luống cuống hơn, sử dụng toàn bộ sức lực đẩy lui Vũ Vô Song và Phương Liên Uất sau đó vội vàng nghiêng người tránh khỏi Trảm Nhân Kiếm.
Trần Gia Bảo khẽ quát một tiếng, nhìn hai người họ trốn chạy, Trảm Nhân Kiếm bám vào bên trên Thất Tinh bảo kiếm chém ra một lực cực lớn tạo ra một luồng ánh sáng màu đỏ vô cùng chói mắt.
Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca giật mình tới mức suýt vỡ cả mật, không dám trực tiếp phản kháng lại Trảm Nhân Kiếm mà chỉ dám lùi về phía sau né tránh.
Đã có thêm Trần Gia Bào ra nhập nên tinh thần chiến đấu của Vũ Vô Song và Phương Liên Uất càng trở nên tràn đầy năng lượng, vội vàng truy đuổi, không để cho Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca có cơ hội thở dốc.