Cực Phẩm Thần Y

Chương 2068




Chương 2068

Ngay cả Tô Thiên Vũ nổi danh ở tỉnh Trung Thiên cũng có thể chết trong tay Trần Gia Bảo, cả nhà họ Sầm ngoại trừ Sầm Khiếu Uy ra còn ai có thể ngăn cản được Trần Gia Bảo. Lại đừng nói phía bên Trần Gia Bảo còn có một Lưu Ly thực lực càng thêm nghịch thiên.

Vũ Nhược Uyên và Phương Hàn Diệc có dự cảm, nói không chừng nhà họ Sầm thật sự đã bị Trần Gia Bảo lật đổ, từ đó thay đổi kết cấu vốn lâu đời của tỉnh Trung Thiên.

“Phụt” một tiếng, Tô Thiên Vũ vừa phun ra một ngụm máu lập tức bị nước mưa cuốn trôi đi.

Ông ta cúi đầu nhìn nửa đoạn kiếm mang màu đỏ găm trước ngực mình, khó tin nói: “Tôi… tôi đường đường là tuyệt đại cường giả Bán Bước truyền kỳ. Sao có thể… có thể chết trong tay cậu?”

Trần Gia Bảo lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Tô Thiên Vũ, tránh cho tên cường giả này phản công lúc sắp chết, cười: “Có nhiều lúc, cảnh giới quan trọng, trí tuệ càng thêm tất yếu. Nói cách khác, cô gái áo trắng mang trường kiếm mày nhìn thấy cũng không phải Lưu Ly, mà là Vũ Nhược Uyên.”

Hai mắt Tô Thiên Vũ đột nhiên mở to, khí huyết dâng lên phun lên trời một ngụm máu tươi rồi phủ phục dưới đất, chết không nhắm mắt!

Trần Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm, thật lòng, nếu như không phải ngay từ đầu mượn danh Lưu Ly dọa Tô Thiên Vũ một trận, khiến ông ta ra mất phương hướng thì cho dù là ba thanh Trảm Nhân Kiếm đồng loạt xuất ra cũng chưa chắc giết chết được Tô Thiên Vũ.

“Cũng may Tô Thiên Vũ đã chết, nhiệm vụ tối nay thành công rồi.”

Trần Gia Bảo nhớ trước kia kiêng dè cường giả ẩn thế của nhà họ Tô, lúc vừa tới tỉnh Trung Thiên không thể không hành sự khiêm tốn. Hiện giờ cuối cùng cũng bỏ được một đại hoạn trong lòng, nhịn không được bật cười ra tiếng, tiếng cười hào phóng bao phủ cơn mưa truyền ra xa xa.

Tài xế trong xe sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ngay cả ông Tô cũng bị Trần Gia Bảo giết. Nếu Trần Gia Bảo muốn giết ông ta, sao ông ta còn có thể giữ nổi cái mạng này? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng tràn ngập sợ hãi, ông ta vội vàng đạp chân ga, quay đầu xe lại tìm hướng chạy trốn.

Trần Gia Bảo không nhìn ông ta, càng không ngăn cản.

“Sao thế, sao anh không giết ông ta diệt khẩu?”

Vũ Nhược Uyên đi tới, tóc mai bị dính nước mưa mang một vẻ đẹp mông lung, phía sau còn có Phương Hàn Diệc.

Trần Gia Bảo biết ý cô ta là tài xế đã chạy trốn, liền cười: “Không cần phải giết ông ta, nếu giết ông ta, ai sẽ truyền tin Tô Thiên Vũ chết miễn phí đây?”

Vũ Nhược Uyên lắc đầu, nói: “Lúc nào anh cũng có thể tính kế, ngay cả tôi đứng trong rừng cây quan sát không hiểu sao cũng bị anh lợi dụng.”

Cô ta đã hiểu được câu “Lưu Ly” của Trần Gia Bảo chính là đang lợi dụng trang phục tương tự của cô và Lưu Ly, khiến Tô Thiên Vũ lầm tưởng cô ta chính là Lưu Ly.

Tuy rằng đạt được hiệu quả bất ngờ nhưng điều này làm cho nội tâm cô ta có chút không thoải mái, bởi vì cô ta là Vũ Nhược Uyên độc nhất vô nhị, không muốn bị nhận nhầm với người khác, cho dù là Lưu Ly xuất chúng như vậy cũng không được.

“Tôi và cô đều tính kế lẫn nhau, cô nhiều lần cũng đang tính kế làm thế nào để giết tôi…” Trần Gia Bảo nhíu mày cười: “Ít nhất thì tôi tính kế, cũng không nhắm thẳng vào cô.”

Khóe miệng Vũ Nhược Uyên mang nụ cười ngọt ngào giống như thuốc phiện, đẹp đẽ nhưng lại có kịch độc: “Vậy giờ anh bị trọng thương, không sợ tôi nhân cơ hội ra tay giết anh sao?”

“Cô biết rõ không giết được tôi mà.” Trần Gia Bảo lắc đầu, cười: “Tôi đúng là đã bị thương nặng. Dù tôi bị thương nặng gấp mười, gấp trăm lần bây giờ thì cô vẫn không thể giết được tôi, cho nên đừng nói mấy lời như thế nữa, ngoại trừ khoe tài năng miệng lưỡi của cô ra thì chẳng được lợi ích gì nữa cả.”