Chương 2048
Động tác của Trần Gia Bảo vẫn chưa ngừng lại, xoay chân, bóng người lại lóe lên, nhanh chóng xuất hiện trước mặt một vị cường giả tông sư khác, tay phải cầm kiếm, mũi kiếm lóe lên liên tục.
Vị tông sư đó vô cùng bất ngờ, sau đó thì hét lên một tiếng, đạp mạnh về phía trước một bước, mặt sàn bằng đá cẩm thạch rắn chắc ngay lập tức bị giẫm nát vụ, đồng thời tay phải ông ta nắm thành nắm đấm, đánh thẳng vào tim Trần Gia Bảo, mang theo một luồng khí mạnh mẽ bắn ra tứ phía.
Hai vị tông sư còn lại cũng cùng lúc tấn công Trần Gia Bảo.
Ngay lập tức tạo thành tam giác tạo bởi ba vị cường giả, một lần nữa hình thành thế vòng vây.
Sầm Đông Khúc thở phào một cái, lần này cuối cùng cũng có thể hạ tên này rồi nhỉ?
“Ba cái trò vặt vãnh.”
Trần Gia Bảo ra vẻ khinh miệt, tay cầm kiếm lóe lên, mấy đường kiếm xoẹt qua, tạo lên ánh sáng chói lóa.
Vị tông sư trước mặt anh là người chịu đòn đầu tiên, dưới tác động mạnh mẽ của mấy đường kiếm, trên người ông ta xuất hiện vài vết thương sâu thấu xương, không những nắm đấm của ông ta đột ngột dừng lại, mà còn phun ra một ngụm máu rồi bay ngược về phía sau, nằm quằn quại trên đất không đứng dậy nổi, rõ ràng là đã không còn sức chiến đấu nữa.
Đám người của Sầm Đông Khúc một lần nữa bị dọa cho kinh hãi, sức mạnh thật ghê gớm.
Ở giữa đại sảnh vẫn đang tiếp tục giao tranh.
Hai vị tông sư còn lại đã lao đến hai bên của Trần Gia Bảo, cùng lúc ra đòn, tấn công Trần Gia Bảo, tạo thành thế gọng kìm trước sau.
Trần Gia Bảo tay trái nắm thành nắm đấm, lấy cứng chọi cứng, đấm thẳng vào nắm đấm của vị tông sư trước mặt, đồng thời hơi xoay chân, điều chỉnh góc đứng, tay phải cầm kiếm hướng về phía vị tông sư còn lại.
Rõ ràng là sức mạnh của một người nhưng lại cùng lúc đối kháng với hai vị tông sư.
Sầm Đông Khúc thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nhếch miệng lên cười nói: “Nếu như anh ta dựa vào tốc độ để kéo dài khoảng cách, rồi tìm thời cơ chuẩn xác mà tiến công, nói không chừng hôm nay còn có thể nắm phần thắng, nhưng anh ta lại chọn lấy cứng chọi cứng, nữa còn cùng lúc đối kháng hai vị tông sư, đúng là ngu không…”
Chưa nói dứt câu, nắm đấm của Trần Gia Bảo và vị tông sư đó đã đụng vào nhau.
“Rắc” một tiếng, vị tông sư đó kêu lên thảm thiết, xương cánh tay phải vỡ vụn ngay tức khắc, không những thế còn bị nội công của Trần Gia Bảo đánh cho bay về phía sau, miệng ộc máu, thương tích nặng nề.
Sầm Đông Khúc ngay lập tức trợn tròn mắt lên, không thể nói tiếp những lời khinh miệt phía sau nữa.
Cùng lúc đó, Trần Gia Bảo cầm kiếm phóng lên, đâm xuyên qua nắm tay của vị tông sư cuối cùng, phế đi cánh tay phải của ông ta.
Trong nháy mắt, Trần Gia Bảo liên tiếp đánh bại bốn vị tông sư, từ đầu đến cuối vô cùng thuận lợi đã chứng tỏ sức mạnh to lớn của anh, làm kinh động tất cả mọi người ở đại sảnh.
Vị tông sư cuối cùng bị kiếm xuyên qua nắm đấm tên là Tống Chu Giang, ông ta ôm lấy nắm tay máu chảy đầm đìa, biết sức mạnh của ông ta thua xa Trần Gia Bảo, trong lòng vô cùng kinh hãi, run rẩy nói: “Cậu… Cậu là cường giả “Truyền kỳ” sao?”
Ngoài Cường Giả Truyền Kỳ ra, Tống Chu Giang thật sự không thể nghĩ ra còn ai có thể dễ dàng đánh bại bốn vị tông sư cùng liên thủ tấn công như vậy.
Sầm Đông Khúc, Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh cùng ngây người ra, tên này lại là cường giả Truyền kỳ sao?
Chỉ có Phương Hàn Diệc là không ngạc nhiên chút nào, trong lòng ngầm cười khổ: “Trần Gia Bảo không phải cường giả Truyền kỳ, mà là Bán Bước Truyền Kỳ, có điều là vị Bán Bước Truyền Kỳ Trần Gia Bảo này còn mạnh hơn cả cường giả Trung kỳ Truyền kỳ nữa, nếu như để Sầm Đông Khúc biết được thân phận của Trần Gia Bảo, đoán chừng sẽ phát khóc luôn quá.
Trên đại sảnh, Trần Gia Bảo không hề trả lời câu hỏi của Tống Chu Giang, trực tiếp đấm ông ta bay ra xa, tiếp đó thì hướng về phía ba người Sầm Đông Khúc nói: “Bây giờ năm vị cường giả tông sư mà anh tự hào hình như chỉ còn mình anh thôi.”