Chương 2020
“Vậy thì tôi yên tâm, mạnh dạn mà nói.” Vũ Nhược Uyên nghiêm nghị nói: “Nhà họ Vũ chúng ta là một gia tộc lâu đời được truyền thừa gần nghìn năm. Trần Gia Bảo và Lưu Ly đã giết rất nhiều cường giả của nhà họ Vũ, chúng ta nhất định không thể bỏ qua…”
Vũ Xuân Đức gật đầu liên tục, cười tươi như hoa.
Đột nhiên nghe thấy Vũ Nhược Uyên tiếp tục nói: “Nhưng mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, vũ kỹ của Trần Gia Bảo rất kỳ diệu và đa dạng, còn tu vi của Lưu Ly thì sâu không lường được. Bây giờ việc trả thù là điều vô cùng bất lợi đối với nhà họ Vũ chúng ta, nói thẳng ra là với tình trạng nguyên khí bị thương tổn như hiện tại, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.”
Vũ Xuân Đức nhất thời sửng sốt, tại sao ý tứ trong lời nói của Vũ Nhược Uyên lại khác hoàn toàn với ý muốn ban đầu của ông ta vậy?
Vũ Nhược Xuân tiếp tục nói: “Vì vậy, tôi đồng ý với quan điểm tạm thời không trở mặt với Trần Gia Bảo. Đầu tiên, phải làm dịu quan hệ giữa nhà họ Vũ với Trần Gia Bảo, đợi đến khi chuyện của Trần Gia Bảo và nhà họ Sầm chấm dứt, chúng ta mới ra quyết định sau.”
Vũ Xuân Đức hoàn toàn sững sờ, tại sao… Tại sao ngay cả Vũ Nhược Uyên cũng có thái độ này, chẳng lẽ cô ta không muốn diệt trừ Trần Gia Bảo sao?
Làm sao ông ta biết được rằng trước khi cuộc họp bắt đầu, Vũ Nhược Uyên đã nhận được một cuộc gọi từ dòng chính của nhà họ Vũ, yêu cầu cô ta phải hết sức phối hợp với quyết định của Vũ Lâm Giang, không còn cách nào, cho dù cô ta rất muốn diệt trừ mối đe dọa là Trần Gia Bảo, nhưng mà lúc này cô ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.
Trên môi của Vũ Lâm Giang khẽ nở một nụ cười, ông ta nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt cuối cùng vẫn dừng ở trên người Vũ Xuân Đức, nói: “Cô Nhược Uyên đã bày tỏ ý kiến rồi, mọi người thì sao?”
Tất cả mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn họp, hai mặt nhìn nhau, Vũ Xuân Đức lại càng cảm thấy xấu hổ, Vũ Vô Song, Vũ Trầm Minh và Vũ Nhược Uyên là ba người có tiếng nói nhất trong phòng họp ngoại trừ lão Giang. Nếu như bọn họ đồng nhất quan điểm, cho dù gặp phải ý kiến trái chiều thì cũng có ích lợi gì?
“Tốt lắm.” Vũ Lâm Giang đứng lên nói: “Nếu như không có ai phản đối thì cứ quyết định như vậy, tóm lại chính là giấu tài, chờ cơ hội, sau khi trở về nhất định phải nghiêm khắc kiềm chế đám đệ tử, cố gắng dẹp yên cảm xúc của bọn họ. Nếu tôi còn tiếp tục nghe thấy những lời nói bất hòa, sẽ đuổi ra khỏi núi Vụ Ẩn ngay lập tức, tan họp.”
Đám người Vũ Xuân Đức đáp lời rồi rời đi.
Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Nhược Uyên đứng dậy, vừa định đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói ôn hòa của Vũ Lâm Giang từ phía sau truyền đến: “Nhuận Nguyệt, cô Nhược Uyên, hai người các cô ở lại một lát, tôi có chuyện khác muốn nói với các cô.”
Hai người phụ nữ cảm thấy kỳ lạ, sau khi những người khác đã đi hết, Vũ Lâm Giang nghiêm mặt nói: “Bây giờ có một nhiệm vụ rất quan trọng, liên quan đến Trần Gia Bảo, hơn nữa, nó có mức độ nguy hiểm nhất định. Tôi nghĩ trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Vũ, cũng chỉ có các cô là có tu vi tốt nhất, xinh đẹp nhất, cũng rất nhanh trí, cho nên tôi muốn giao nhiệm vụ cho một trong hai người các cô.”
Nhiệm vụ liên quan đến Trần Gia Bảo?
Vũ Nhuận Nguyệt đột nhiên nghĩ đến lần trước cô ta chủ động “Lấy thân báo đáp” ở trong phòng của Trần Gia Bảo, đã mấy ngày trôi qua, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ, mặc dù không biết nhiệm vụ là gì nhưng cô ta cũng đã muốn tiếp nhận rồi.
“Để tôi làm đi.”
Đột nhiên, Vũ Nhược Uyên đã có phản ứng trước, tự tin cười nói: “Mặc dù tôi không biết nhiệm vụ là gì, nhưng với tư cách là một thành viên của nhà họ Vũ, san sẻ nỗi lo vì nhà họ Vũ là một phần công việc của tôi, huống chi còn liên quan đến Trần Gia Bảo, làm sao, chẳng lẽ muốn tôi dùng mỹ nhân kế sao?”
Cô ta kiêu ngạo ngẩng đầu, với vẻ đẹp của mình, cô ta dùng mỹ nhân kế để đối phó Trần Gia Bảo, tuyệt đối không có vấn đề gì, cô ta chắc chắn sẽ không để cho Trần Gia Bảo lợi dụng.
Vũ Nhuận Nguyệt khẽ nhíu mày, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu.