Chương 202
Mắt thấy Thiên Tâm Quả sắp thành thục, tâm huyết 5 năm của anh ta sắp hoàn thành thì lại có nhiều ngoại nhân đến đây để cướp đoạt Thiên Tâm Quả. Cái này đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của anh ta.
Trong mắt Xà Minh lóe lên một tia sát ý!
Trong lòng Tần Ly Nguyệt xuất hiện một loại cảm giác bất an, vội vàng giải thích: “Tiền bối, nếu như Thiên Tâm Quả là của ngài thì chúng tôi không vọng tưởng đến chúng nữa, bây giờ chúng tôi liền rời khỏi nơi này.”
Xà Minh cười lạnh một tiếng: “Nếu như các người đã tới thì lưu lại làm bữa trưa cho xà nô đi.”
Nói xong anh ta từ trên đầu của con rắn nhảy lên trên cao, giống như một đầu diều hâu lao về phía đám người.
“Không tốt, mau nổ súng!”
Tần Thi Vân vừa dứt lời thì đám người mặc áo đen nhao nhao chĩa súng về phía Xà Minh. Còn không đợi bọn anh ta bóp cò thì Xà Minh đã xông đến đám người này, anh ta tiện tay cắt đứt cổ một người, đám người vội vàng hoảng hốt.
Sau đó, Xà Minh không cho bọn anh ta cơ hội nổ súng, anh ta lao nhanh trong đám người như một cơn gió. Trong nháy mắt có hai người chết thảm ở dưới chưởng của anh ta.
Hai chị em nhà họn Tần biến sắc, một tên tùy tùng đứng đầu liền vội vàng hô to: “Mau chạy đi cô chủ, bọn tôi sẽ cản anh ta…..”
Anh ta chưa kịp nói xong thì một một cơn gió mang theo một mùi tanh nồng nặc thổi tới. Con mãng xà đột nhiên lao tới nuốt anh ta vào trong bụng, lập tức tiên huyết văng tung tóe bốn phía.
Đám người hét to, trong lòng xuất hiện một nỗi sợ hãi, nhao nhao lao ra ngoài hang động.
“Muốn chạy? Không có chuyện đó đâu.” Xà Minh cười lạnh, đám người chỉ cảm thấy một cơn gió lớn thổi qua. Xà Minh lại xông vào trong đám người một lần nữa. Anh ta giống như vồ một đám gà con, đem một tên tùy tùng lên ném về phía con mãng xà.
Con mãng xà vui vẻ kêu một tiếng, nó trực tiếp há cái miệng rộng của mình ra, đem người kia nuốt vào trong bụng, cuối cùng nó còn ợ một cái.
Một sự tuyệt vọng bao trùm đám người.
Một cậu chủ sống trong nhung lụa của nhà họ Triệu là Triệu Đình Nhiên chưa bao giờ gặp tình huống nguy hiểm như bây giờ. Sắc mắt cả anh ta tái xanh, hai chân run lên.
Hai chị em nhà họ Tần được mấy tên tùy tùng bảo vệ dẫn ra bên ngoài. Đột nhiên Tần Ly Nguyệt nhìn thấy Trần Gia Bảo không có nhúc nhích, cô ta cắn răng một cái, vội vàng chạy tới kéo Trần Gia Bảo: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi.”
“Chỉ là một đầu bò sát mà thôi, tại sao tôi phải trốn? Tôi sẽ đi đối phó với nó, mọi người mau chạy đi.” Trần Gia Bảo tránh thoát vòng tay của cô ta, anh cười nói với cô ta.
Tần Ly Nguyệt sững sờ, cô ta dậm châm: “Anh tự dưng nổi điên nổi khùng đâu? Anh cho rằng anh là ai? Đánh đâu thắng đó Đồ Bá Thạch, hay là mưu trí tuyệt định Bùi Phong? Anh chỉ là một tên dẫn đường nghèo mà thôi, còn tỏ vẻ anh hùng cái gì, cẩn thận không đem mạng của mình ném đi”
Trần Gia Bảo thản nhiên nhìn cô ta, sau đó anh đi về phía con mãng xà.
Tần Ly Nguyệt kinh ngạch, cô ta vội la lên: “Anh điên rồi? Mau quay trở lại đây!”
Trần Gia Bảo không nói gì cả, anh rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra, đối mặt với con mãng xà.
“Chẳng lẽ anh ta muốn dùng một thanh kiếm cùn đối chọi với con mãng xà? Anh ta không biết con mãng xà này rất hung hăng sao? Điên rồi, quả thật là một tên điên….” Tần Ly Nguyệt khẽ cắn môi, phảng phất thấy được hình ảnh Trần Gia Bảo bị con mãng xà nuốt vào trong bụng.
Một bên khác, Xà Minh tiện tay cắt đứt cổ một người đàn ông mặc áo đen, sau khi nhìn thấy động tác của Trần Gia Bảo, trong mắt anh ta hiện lên một tia khinh bỉ: “Sau khi xà nô đi qua phương pháp huấn luyện đặc biệt của ta, lại thêm việc sử dụng một số dược vật đặc thù thì lân phiến xung quanh nó đã sớm không thể bị phá vỡ. Thậm chí ngay cả đạn cũng không tạo thành thương tổn đối với nó. Một tên tiểu tử vô danh như ngươi mà dám đối kháng với nó? Thật là không biết tự lượng sức mình, cũng tốt thôi, vậy thì để ngươi trở thành bữa trưa của xà nô vậy, ha ha ha.”
Con mãng xà ngẩng đầu lên thật cao, nhìn Trần Gia Bảo phía dưới như một đầu sâu bọ, trong mắt nó hiện lên vẻ khinh bỉ.
Trong cuộc chiến này, tất cả mọi người đều cho rằng Trần Gia Bảo chắc canh ta phải chết.
Tần Thi Vân vội vàng chạy đến chô Tần Ly Nguyệt la lên: “Chị, chị quan tâm tên điên này làm gì, chính anh ta muốn đi tìm cái chết, chúng ta cũng không có giúp được, đi mau……”
Cô ta còn chưa nói xong thì đột nhiên Trần Gia Bảo đạp mạnh chân xuống đất. Anh cầm thanh trường kiếm bay lên không trung, ngang bằng đầu của con mãng xà.