Cực Phẩm Thần Y

Chương 2015




Chương 2015

Vũ Lâm Giang kìm nén hoài nghi của mình và bước ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn có một mình Trần Gia Bảo.

“Chuyến đi đến núi Vụ Ẩn này, đoạt được Vọng Ngọc Chi, còn có mấy trăm cây dược liệu quý, có thể nói là thu hoạch tương đối phong phú, quan trọng hơn hết là tìm được Lưu Ly, vậy tiếp theo, chỉ cần tìm Thiên Hành Cửu Châm, là mình có thể đi đến phía đông Phù Tang, lấy lại Ngọc tỷ Truyền Quốc rồi.

Nếu có người ở Phù Tang dám ngăn cản, vậy thuận tiện quậy Phù Tang đến long trời lỡ đất, cũng cho bọn họ biết, kho báu của Việt Nam, không phải bọn người trộm cắp có thể ngấp nghé có được.

Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên một tia sắc bén, lấy trà uống thay rượu, nhưng hương vị của trà rượu này lại nồng nặc mùi máu tươi.

Tiếp theo, sau khi anh đem Vọng Ngọc Chi cất đi, một mình đến bên giường, đang chuẩn bị ngồi xuống tu luyện chữa trị vết thương.

Đột nhiên, “tùng tùng tùng”, cửa phòng lần thứ hai bị gõ cửa.

Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, ai vậy, tới thật không đúng lúc, nói: “Vào đi.”

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc váy đuôi cá, ngũ quan tinh tế xinh đẹp bước vào, đúng là Vũ Nhuận Nguyệt, mở miệng nói: “Vết thương của anh thế nào rồi?”

Đối với người phụ nữ xinh đẹp, tư thế hiên ngang này, Trần Gia Bảo rất có thiện cảm, chân mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười, nói nửa giỡn nửa thật: “May mắn không tệ, không bị nhà họ Vũ các người đánh chết.”

Vũ Nhuận Nguyệt kẽ thở dài một cái, lập tức đi đến bên bàn bên cạnh ngồi xuống, không thèm để ý tự rót cho mình một chén trà, nói: Lần này là nhà họ Vũ có lỗi với anh trước, làm việc không hiền lành, nhưng anh cũng đã giết không ít người nhà họ Vũ, cuối cùng cũng thuận lợi có được Vọng Ngọc Chi, ôi, anh nói đi, muốn như thế nào, mới buông tha nhà họ Vũ.”

Trần Gia Bảo hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy, tôi nên đưa ra điều kiện gì?”

Vũ Nhuận Nguyệt khó xử, đúng vậy, Trần Gia Bảo thiếu chút nữa chết ở núi Vụ Ẩn, loại thâm thù đại hận này, cho dù là ai cũng không dễ dàng buông tha.

Sau khi cô hơi do dự, đột nhiên cắn răng một cái, ngẩng đầu lên kiêu ngạo, nói: “Chỉ cần anh đồng ý buông tha nhà họ Vũ, cho dù kêu tôi làm gì, tôi đều đồng ý!”

Lời nói này tràn ngập mơ hồ và mờ ám, Trần Gia Bảo không khỏi kinh ngạc, khóe miệng lập tức nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, từ bên giường ngồi xuống, đi đến chỗ Vũ Nhuận Nguyệt.

Trong lòng Vũ Nhuận Nguyệt run lên, Trần Gia Bảo đi đến, chẳng lẽ anh ta…. muốn….muốn mình làm….

Xấu hổ và hoảng sợ, cổ của cô đều đỏ lên, trong tim đập “bình bịch”, căng thẳng nhắm hai mắt lại.

Ngoài dự đoán của Vũ Nhuận Nguyệt, Trần Gia Bảo đi ra phía sau, cũng không “động tay động chân” với cô, mà ngồi ở đối diện cô, cũng rót cho mình một chén trà, nói: “Cô không cần hy sinh như thế, Trần Gia Bảo tôi lại càng không lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, vừa nãy, tôi đã đồng ý với Lâm Giang, sẽ bỏ qua chuyện cũ của nhà họ Vũ.”

“Anh nói thật chứ?” Vũ Nhuận Nguyệt nhất thời mở to hai mắt, không ngừng hoài nghi.

Trần Gia Bảo uống ngụm nước trà, chỉ cảm thấy mùi máu tươi phai đi không ít, cười nói: “Đương nhiên, tôi nói thật hay giả, cô đi hỏi Lâm Giang một chút sẽ biết, hơn nữa lúc tôi và các người nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn, nói không chừng sau này còn có thể duy trì một mối quan hệ không tệ.”

“Đương nhiên, nếu cô cảm thấy chỉ có “lấy thân báo đáp” mới hoàn toàn yên tâm lời tôi nói, thật ra tôi cũng có thể cân nhắc nhận lời yêu cầu của cô, cho cô một cơ hội yên tâm.”

“Đi chết đi!” Vũ Nhuận Nguyệt “phũ phàng”, khuôn mặt xinh đẹp vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, ra sức đẩy mạnh Trần Gia Bảo, chạy ra khỏi phòng.